Chương 2 - Đứa Con Hoang
Dưới sự van xin của người nhà họ Từ, tôi ra nước ngoài làm thụ tinh ống nghiệm, vật lộn ba năm mới mang thai được một đứa.
Vốn định về nước cho anh một bất ngờ, không ngờ anh lại dành cho tôi một bất ngờ lớn hơn!
Đang định tìm luật sư soạn thảo đơn ly hôn, Dương Kiểu Kiểu “cạch” một tiếng cúp máy.
Ánh mắt cô ta bốc lửa, tát mạnh một cái vào mặt tôi.
“Quả nhiên là ăn mày tới cửa! Còn dám gán cái thứ con hoang trong bụng lên người Từ tổng!”
Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên có người dám đánh tôi.
Tôi giận đến mức run rẩy, lập tức ấn nút báo động khẩn cấp bên cạnh biệt thự. Dương Kiểu Kiểu cũng không ngăn cản, chỉ lạnh lùng cười nhạt nhìn tôi.
“Con tiện nhân, mày có biết nhà họ Từ ở Thượng Hải có địa vị thế nào không?”
“Đừng nói là tát mày một cái, hôm nay tao đánh chết mày cũng không ai dám hó hé!”
Tôi lạnh lùng nhìn cô ta.
Nhà họ Từ tuy giàu, nhưng nhà tôi cũng không thua kém.
Tôi lấy Từ Thanh Hành, coi như là hạ giá!
Dự án đấu thầu của công ty anh ta, cái nào không có sự hỗ trợ của nhà tôi?
Ngay cả quản lý khu nhà này cũng là do tôi thấy anh ta phục vụ nhiệt tình nên mới để anh ta làm quản lý.
Chưa đầy ba phút, ban quản lý đã đưa người đến.
Tôi liếc nhìn, cau mày, không thấy quản lý Tôn mà tôi quen mặt.
Vừa định mở miệng, Dương Kiểu Kiểu đã nũng nịu với người dẫn đầu nhóm bảo vệ.
“Anh họ, chính là con tiện nhân này! Dắt theo đứa con hoang không biết từ đâu, còn dám nói là con của Từ tổng, em đuổi mãi không đi!”
Thấy gương mặt giả tạo đáng ghê tởm của Dương Kiểu Kiểu, tôi nhíu mày đầy chán ghét.
“Gọi quản lý Tôn của các người đến đây, để ông ta xem tôi có phải là phu nhân nhà họ Từ không!”
Người đàn ông sửng sốt.
“Quản lý Tôn nhà chúng tôi đang đi công tác, cô quen ông ấy sao?”
Dương Kiểu Kiểu hằn học nhổ một tiếng.
“Hèn gì mày lẻn vào được, thì ra là quyến rũ quản lý khu! Đứa trong bụng mày chắc là của ông ta chứ gì?”
Có người thì thầm: “Không phải quản lý Tôn đã có vợ rồi sao?”
Dương Kiểu Kiểu chế nhạo: “Thì ra là đồ chuyên phá hoại gia đình! Bị người ta chơi chán rồi mới đến tìm Từ tổng gánh giùm à!”
Tôi giận đến nghiến răng, cố gắng giải thích.
“Tôi không phải là tiểu tam! Tôi, Đường Tĩnh Nhiễm, là do anh ấy quỳ xuống cầu hôn rước vào cửa!”
Nhưng chẳng ai thèm nghe, ai nấy đều mỉa mai.
“Xinh thì có xinh, mà lại cam tâm làm tiểu tam!”
“Còn dám chọc đến Dương tiểu thư, chẳng phải tự tìm đường chết sao! Ai mà chẳng biết Từ tổng cưng chiều cô Dương nhất?”
“Đã cho cô ấy dọn vào ở chung rồi, chắc hai người sắp kết hôn đến nơi, con tiểu tam này chắc biết tin nên mới đến phá rối!”
Nghe đến đây, sắc mặt Dương Kiểu Kiểu lập tức tối sầm lại, túm lấy tóc tôi tát thêm mấy cái vào mặt.
“Tiện nhân, tao biết ngay mày chẳng có ý tốt mà!”
Móng tay sắc nhọn rạch thẳng lên mặt tôi, máu nóng chảy vào mắt khiến tầm nhìn tôi nhuộm đỏ rực.
Dương Kiểu Kiểu vẫn chưa hả giận, trực tiếp tháo dây xích thả mấy con chó ngao Tây Tạng.
“Hôm nay tụi nó chưa ăn, con này coi như là bữa tối của tụi bây nhé!”
Vừa tháo xích, mấy con chó ngao nhỏ dãi lập tức nhào tới.
Hàm răng hôi tanh và sắc nhọn há rộng trước mặt tôi, tôi giơ tay chắn, cánh tay lập tức bị răng chó đâm xuyên qua.
Giữa cơn đau đớn và sợ hãi, bụng dưới tôi đau âm ỉ từng đợt.
Thụ tinh ống nghiệm vốn đã khó khăn, phản ứng thai kỳ của tôi lại đặc biệt nặng, bác sĩ đã dặn nếu không dưỡng thai cẩn thận, đứa bé khó giữ được.
Mới chốc lát, dưới người tôi đã xuất hiện máu.
Có người sợ xảy ra chuyện, vội vàng khuyên nhủ.
“Đừng gây chết người, cứ ném cô ta ra ngoài là được.”
Dương Kiểu Kiểu hừ lạnh, lập tức có người phụ họa lấy lòng.
“Tiểu thư Dương là người trong lòng của Từ tổng đấy, lần trước có người giành trang sức cô ấy thích trong buổi đấu giá, hôm sau phải quỳ xuống xin lỗi!”
“Dù thật sự có chuyện gì, có Từ tổng đứng sau, sợ gì chứ!”
Tên đàn ông dẫn đầu xông lên, lôi tôi đi, miệng chửi rủa thô tục.
“Dương Kiểu Kiểu là em họ tôi, Từ tổng chính là anh rể tương lai! Loại đàn bà phá hoại gia đình người khác như cô, đáng bị dạy cho một bài học!”
Da đầu tôi đau rát, Dương Kiểu Kiểu nhìn tôi với ánh mắt ganh ghét.
“Vợ chính thất còn không đấu lại tôi, cô – con tiểu tam mà cũng mơ tưởng sao!”
Tôi khựng lại.
“Cô biết anh ấy đã có gia đình?”
Dương Kiểu Kiểu cười lạnh.
“Một mụ đàn bà già xấu xí, Từ Thanh Hành sớm đã chán rồi! Không thế thì sao lại đuổi ra nước ngoài?”
Từ Thanh Hành vậy mà không nói với cô ta rằng tôi ra nước ngoài là để làm thụ tinh ống nghiệm sinh con cho anh ta.
Tôi còn chưa kịp mở miệng, mặt Dương Kiểu Kiểu đã hiện lên vẻ độc ác.