Chương 4 - Đứa Con Gái Ngoan

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Màn hình hiện ra giao diện trò chơi hoa lệ đến choáng mắt, nhưng hắn chẳng hiểu.

Khi đó, hắn chỉ khinh thường, nghĩ cô ta lại đang nghịch mấy đoạn code nhàm chán.

Ở cạnh Triệu Vi, quả thật “kích thích”.

Cô ta chơi game khá giỏi, thậm chí còn giành chuột của hắn để kéo theo cả đội.

Nhưng tính khí Triệu Vi bốc đồng, chiếm hữu mãnh liệt đến ngột ngạt.

Chỉ cần hắn nói vài câu với cô gái khác là lập tức ầm ĩ.

Cô ta lục soát điện thoại, định vị hành tung, bắt hắn phải tùy thời mà có mặt.

Không giống Dư Chân.

Dư Chân chưa từng như thế.

Cô luôn yên lặng, luôn “biết điều”.

Luôn xuất hiện khi hắn cần, biến mất khi hắn không cần.

Như một con robot đã được lập trình sẵn.

Trước đây, hắn cho rằng như thế gọi là nhạt nhẽo, vô vị.

Còn bây giờ…

Trong những đêm cuồng loạn tan đi, hay buổi sáng tỉnh rượu đầy mệt mỏi.

Một khoảng trống vô cớ lại cuộn lên.

Vô thức, hắn đưa tay tìm điện thoại, muốn nhìn dòng “chào buổi sáng” cố định gửi tới vào cùng một giờ.

Nhưng rồi giật mình nhớ ra — avatar đó, vĩnh viễn sẽ không còn sáng nữa.

Hắn bực bội vò đầu, bật chửi:

“Mẹ kiếp! Đúng là tự tìm khổ!”

Là hắn đá cô.

Là hắn chán ngấy cái dáng vẻ “giả vờ ngoan hiền” của cô.

Hôm ấy, trong buổi livestream, có kẻ nhắc đến “bạn gái cũ”.

Hắn buột miệng buông ra những lời độc địa:

“Không quen.”

“Xui xẻo.”

“Cái kiểu khóc trông như đi đưa tang ấy.”

Những lời kia vừa buột miệng ra, trong lòng hắn lại bất chợt nghẹn ứ.

Sau đó, có người anh em kể cho hắn biết —

Dư Chân đã dùng tài khoản chính để để lại một dòng bình luận:

“Chúc anh hạnh phúc, Trạm Đình.”

Bình thản, cứ như đang nói chuyện của người khác.

Hắn lặp đi lặp lại nhìn dòng chữ ấy, trong lòng dấy lên một cảm giác khó tả.

Cô thật sự… không còn chút bận lòng nào nữa sao?

Ban nhạc vì phương án tham dự lễ hội âm nhạc mà cãi nhau ầm ĩ.

Trạm Đình bực bội tới cực điểm, “rầm” một tiếng đập mạnh xuống bàn.

Trong đầu bỗng lóe lên hình ảnh Dư Chân.

Cô từng giúp hắn làm một bản kế hoạch ứng biến hoàn hảo.

Khi ấy hắn chê dài dòng, chẳng buồn nhìn, chỉ bảo cô lưu lại trong máy tính ở biệt thự cũ và đặt mật khẩu.

Hình như… là ngày sinh nhật hắn?

Hắn như kẻ chết đuối vớ được cọng rơm, lập tức lái xe về căn nhà lâu rồi chưa đặt chân tới.

Căn nhà lạnh lẽo, vương mùi bụi mốc.

Hắn lao vào thư phòng, bật chiếc máy tính cũ.

Nhập ngày sinh nhật mình.

Sai mật khẩu!

Thử ngày sinh Dư Chân, số hiệu sinh viên… Tất cả đều sai!

“Khốn kiếp!” — hắn gầm thấp, nện một quyền lên mặt bàn.

Ánh mắt chợt dừng lại ở thùng giấy phủ bụi dưới góc tường.

Chính là thùng hàng Dư Chân gửi trả.

Trước đó hắn chưa từng đụng vào, thấy xui xẻo nên vứt xó.

Ngay cả bàn phím cũng bảo người khác lấy ra, sau đó đóng lại như chưa từng mở.

Giờ phút này, chẳng hiểu sao hắn lại khom người, xé bung niêm phong.

Bên trong là những món đồ rẻ tiền hắn từng tiện tay tặng cô.

Miếng gảy đàn, áo phông ban nhạc, búp bê…

Cả chiếc bật lửa bạc.

Hắn nhớ đêm mưa hôm ấy, khi chứng kiến cô phát bệnh PTSD, co quắp run rẩy.

Là hắn đã nhét chiếc bật lửa này vào tay cô, nói một câu:

“Có lão tử ở đây.”

Vậy mà giờ, nó bị cô lạnh lùng vứt trả, nằm lẫn lộn cùng đống đồ bỏ đi.

Ở đáy thùng, ép dưới cùng, là một tờ giấy A4 in sẵn.

Chính là bản kế hoạch ứng biến mà hắn đang cần gấp!

Chuyên nghiệp, chi tiết, hoàn hảo đến không chê được.

Tim hắn như bị ai đó đấm mạnh một cú, vừa nặng nề, vừa đau đớn.

Hắn cầm lấy tờ giấy, ngón tay khẽ run.

Rồi nhìn thấy ở phía cuối cùng, dòng chữ viết tay nắn nót nhưng lạnh lẽo:

“Mật khẩu khởi động máy tính: NeverAgain0815”

(Không bao giờ nữa – 0815).

(Không còn khả năng nào nữa. 0815 — ngày bọn họ chia tay.)

Bên cạnh tờ giấy, còn đặt ngay ngắn cả chìa khóa dự phòng của căn biệt thự.

Cô đã sớm đoán được hắn sẽ quay lại tìm?

Mọi thứ… đều nằm trong dự liệu của cô sao?

Kể cả dáng vẻ chật vật và sự cần đến cô của hắn, đều bị cô tính trước rồi ư?

Trạm Đình siết chặt tờ giấy, đầu ngón tay lạnh ngắt.

Một cơn xấu hổ khó tả xen lẫn hoảng loạn ập đến, cuốn sạch hắn.

Hắn vội rút điện thoại, mở WeChat.

Tìm đến cái avatar từng bị hắn kéo vào chặn rồi lại gỡ ra, hết lần này đến lần khác dày vò.

Gõ vội một tin:

“Dư Chân, em đang ở đâu?”

Màn hình nhảy ra một dấu chấm than đỏ chói mắt.

【Người dùng đã bật xác minh bạn bè…】

Hắn bị xóa rồi.

Lần này, là hoàn toàn.

Không cam lòng, hắn bấm số quen thuộc kia.

【Số máy quý khách vừa gọi là số không hợp lệ…】

Cô đã hủy luôn cả số điện thoại trong nước.

Một nỗi hoảng hốt và mất mát khổng lồ ập xuống, nhấn chìm hắn trong nháy mắt.

Hắn mới bàng hoàng nhận ra —

Đã gần một tháng nay, chưa từng thấy cô xuất hiện ở trường nữa.

Hắn như kẻ điên lao ra khỏi căn hộ, phóng xe về phía tòa nhà khoa Máy tính.

Đây là lần thứ hai hắn chủ động tới nơi đó, sau lần mang bánh đến xin lỗi.

Tóm lấy một nữ sinh đi ngang, giọng khàn gấp:

“Dư Chân đâu? Cô ấy đâu rồi?!”

Cô gái kia bị hắn dọa cho hoảng, ngẩn ra nói:

“Dư Chân á? Cô ấy đi rồi mà.”

“Một tháng trước đã sang M quốc, làm sinh viên trao đổi một năm.”

“Cô ấy còn đăng bài tạm biệt trên vòng bạn bè, anh không thấy à?”

Vòng bạn bè?

Hắn đã chặn từ lâu cái tài khoản nhàm chán chỉ biết đăng mấy câu “chăm chỉ học hành” kia.

Một năm…

Nước ngoài…

Trạm Đình cứng đờ đứng giữa hành lang đông người qua lại.

m thanh xung quanh như bị một lớp màng nước ngăn cách, mơ hồ, méo mó.

Chỉ cảm thấy toàn thân lạnh buốt, từ đầu tới chân.

Như thể rơi vào một hố băng mang tên “hối hận”.

Hắn vẫn luôn nghĩ, cô sẽ mãi là “cô gái ngoan” ngoan ngoãn chờ hắn nơi nguyên chỗ.

Hắn tưởng rằng mình nắm trọn mọi thứ trong tay — có thể vứt bỏ bất cứ lúc nào, cũng có thể tùy tiện nhặt lại.

Thì ra, từ đầu đến cuối.

Người bị tính toán, bị nhìn thấu, rồi bị bỏ rơi triệt để như một gã hề — lại chính là hắn.

Dưới lớp vỏ “nhạt nhẽo” mà hắn khinh thường kia…

Rốt cuộc, là một Dư Chân thế nào?

Là Dư Chân ngồi trước máy tính trong đêm khuya, mười ngón tay bay nhanh, ánh mắt sáng rực tập trung.

Là Dư Chân ngã trầy gối cũng không khóc, trong mắt vẫn bướng bỉnh kiêu hãnh.

Là Dư Chân khi hắn phát điên thì lặng lẽ nhét vào tay hắn chiếc bật lửa, im lặng mà ở bên.

Là Dư Chân để lại mật khẩu và chìa khóa, rồi bình thản, tuyệt đối biến mất.

Hắn chợt nhận ra… mình chưa bao giờ thật sự hiểu cô.

Và dường như… từ giây phút chia tay ấy, đã thật sự mất cô rồi.

Mất đi bằng một cách mà hắn chưa từng nghĩ tới, cũng vĩnh viễn không thể cứu vãn。

7

Đất khách quê người, nắng chói chang.

Lý thuyết mà nói, đây lẽ ra là thời khắc tốt nhất để thoát khỏi xiềng xích “cô gái ngoan”.

Nhưng thói quen đã ăn sâu tận xương tủy.

Đối mặt với môi trường mới, tôi vẫn là Dư Chân biết mỉm cười đúng mực.

Chữ “ngoan” giống như liều morphine, tạm thời xoa dịu nỗi bất an trong lòng.

Cho đến khi tôi chọn lớp học của Văn Triệt.

Giáo sư trẻ tuổi nhất khoa Máy tính, người Hoa, học thuật đầy uy tín, cũng là kẻ phóng túng nhất.

Đi mô tô, giảng bài bằng ca từ rock, câu hỏi sắc bén đến khó chịu.

Tin đồn rằng ông ta lạnh lùng nghiêm khắc, khó mà tiếp cận.

Nhưng tôi lại như bị nam châm hút, không ngừng muốn đến gần.

Tất nhiên, bằng cách của một “sinh viên gương mẫu”.

Lần “ngẫu nhiên” đầu tiên, xảy ra vào một đêm mất ngủ sau một tuần.

Áp lực nặng nề khiến tôi lén bước đến bức tường graffiti bỏ hoang.

Dùng bút dạ, tôi điên cuồng viết.

Mắng Trạm Đình, mắng giả dối, mắng cả thế giới chết tiệt này.

Viết xong, ngực nhẹ bẫng, uất khí trong lòng cũng tan đi không ít.

Tôi ngồi tựa lưng vào bức tường lạnh buốt, bật một điếu thuốc lá mảnh.

Nikotin tạm thời làm tê liệt thần kinh.

Mới hít được hai hơi, phía sau vang lên một giọng lười biếng:

“Graffiti phát sáng trong đêm? Khá sáng tạo đấy.”

Tôi giật mình, tay run rẩy, suýt làm rơi điếu thuốc.

Là Văn Triệt.

Anh ta nghiêng người dựa vào bóng cây không xa, giữa ngón tay cũng kẹp điếu thuốc, tàn lửa sáng lòe rồi tắt.

Hiển nhiên anh ta đã nhìn hết “tác phẩm vĩ đại” của tôi, cũng nhìn thấy điếu thuốc trong tay tôi.

Xong rồi! Lộ cả đôi! Hình tượng hoàn toàn sụp đổ!

Tôi lắp bắp xin lỗi, cuống cuồng muốn giấu điếu thuốc:

“Thầy Văn! Em… em không cố ý! Em chỉ là áp lực quá lớn… Em sẽ lau sạch ngay!”

Anh không tức giận.

Bước chân thong thả đi tới, mượn ánh sáng từ màn hình điện thoại để nhìn qua những dòng chữ trên tường.

Ánh mắt bình thản lướt qua điếu thuốc đang kẹp giữa ngón tay tôi, rồi quay lại bức tường.

Giọng điệu dửng dưng bình luận:

“Ngôn từ khá gắt, không giống phong cách thường ngày của em.”

Như thể trong tay tôi chỉ đang cầm một cây bút.

Tôi càng hoảng loạn, giọng mang theo tiếng nghẹn ngào:

“Xin lỗi! Em xin thầy… đừng nói cho ai biết…”

Anh phả ra một vòng khói, làn sương mờ che khuất gương mặt.

Trong giọng nói lại xen chút bông đùa:

“Nói cho ai? Nói cho họ biết cái cô sinh viên Trung Quốc ngoan ngoãn nhất, nửa đêm chạy ra đây chửi bới rồi hút thuốc à?”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)