Chương 3 - Đứa Bé Thay Thế

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

3

Nhưng trên thực tế, anh ta chỉ là chàng rể được bố tôi bồi dưỡng từ nhỏ để gả vào nhà họ Lục.

Bố tôi tuy không thương tôi thật lòng, nhưng ông đặt rất nhiều kỳ vọng vào đứa con trong bụng tôi.

Ông tuyệt đối sẽ không cho phép kẻ khác thế chỗ con ruột của mình.

Mẹ từng nói, năm xưa khi tranh giành tài sản, ông nội đã để lại lời:

“Chỉ ai sinh được con trai thì mới có quyền kế thừa.”

Nhưng sau tai nạn xe, bố bị mất khả năng sinh sản.

Tôi trong bụng mẹ — trở thành hy vọng duy nhất và là con át chủ bài cuối cùng của ông.

Việc năm đó ông dùng Cố Dĩ Nam thay thế tôi, cũng là bất đắc dĩ.

Năm năm tôi không sống bên bố mẹ, nhưng ông đã sắp xếp cho tôi một môi trường trưởng thành cực kỳ tốt.

Vừa tròn năm tuổi, ông liền lấy danh nghĩa chăm sóc con gái cố nhân để đưa tôi trở về, dốc lòng nuôi dạy.

Những năm qua yêu cầu của bố với tôi có thể nói là vô cùng khắt khe. Từ cầm kỳ thi họa, không gì là tôi không học.

Năm ấy tôi từng muốn học nghệ thuật, nhưng bố kiên quyết phản đối, bắt tôi và Cố Dĩ Nam cùng học thương mại.

Tôi không dám phản kháng, chỉ dám lén than phiền với mẹ:

“Nếu đã định sẵn chỉ được làm vợ nhà họ Cố, thì học mấy thứ này có ích gì chứ?”

Mẹ nghe xong, do dự rất lâu, rồi mới khẽ nói:

“Chi Chi, con không giống với những người khác…”

Khi đó, cái “khác” mà tôi hiểu, hoàn toàn không giống với điều mẹ muốn nói.

Nhưng may là tôi biết thuận theo. Bố bảo học gì, tôi học nấy, thậm chí còn học giỏi hơn cả Cố Dĩ Nam.

Lần này tôi cố tình vạch trần chuyện Triệu Minh Hoan mang thai là để buộc bố phải thể hiện lập trường rõ ràng.

Chỉ khi ép Cố Dĩ Nam và Triệu Minh Hoan ra mặt, bố mới có thể thấy rõ con người thật của anh ta và từ bỏ anh ta hoàn toàn.

Quả đúng như tôi dự đoán, trong mắt bố lóe lên vẻ khinh miệt.

Ông lấy sổ séc ra, viết mấy dòng nhanh chóng.

“Đây là 3 triệu, ngày mai tôi sẽ cho người sắp xếp cho cô làm phẫu thuật. Tối nay, cứ nghỉ ngơi ở đây đi.”

Triệu Minh Hoan khóc lóc thảm thương, còn Cố Dĩ Nam thì phát điên lên,

gào lên chất vấn bố tôi tại sao.

Giọng nói của bố lạnh lùng, nghiêm nghị, không cho ai phản bác:

“Vợ của con, mẹ của cháu nội tôi — chỉ có thể là Lục Chi Chi.”

Sáng hôm sau vừa tỉnh dậy, tôi đã nghe tin Triệu Minh Hoan bị Cố Dĩ Nam lén đưa đi vào giữa đêm.

Mẹ hết lời an ủi tôi:

“Chỉ cần anh ta vẫn muốn là người của nhà họ Cố, thì sớm muộn gì cũng sẽ quay lại.”

Tôi rưng rưng nước mắt:

“Dĩ Nam từng nói với con, anh ấy vốn không thích con. Kết hôn, sinh con — tất cả chỉ vì nghe lời bố mẹ.”

“Giờ Triệu Minh Hoan lại mang thai, vị trí phu nhân nhà họ Cố sớm muộn cũng sẽ thuộc về cô ta…”

Ba đập mạnh đôi đũa xuống bàn, giọng lạnh như băng:

“Trừ khi ba chết!”

Tôi giật mình vì tiếng động bất ngờ, nước mắt lã chã rơi xuống.

Ánh mắt của ba rơi vào cái bụng lùm lùm của tôi, giọng nói hiếm khi dịu lại:

“Nếu con không nghe lời, đứa con trai này không cần cũng được.

Nhưng ta còn có cháu nội.”

“Chuyện quan trọng nhất bây giờ là con phải an tâm dưỡng thai, sinh con suôn sẻ.”

Tôi rưng rưng gật đầu ngoan ngoãn:

“Con sẽ nghe lời.”

Lông mày đang nhíu chặt của ba cũng giãn ra đôi chút, trên mặt hiện lên vẻ hài lòng.

Cố Dĩ Nam mất tích ba ngày.

Cuối cùng cũng chịu về nhà vì bị ba tôi đe dọa.

Nhưng cứ cách một ngày, anh ta lại biến mất một lần.

Ba tức đến sôi máu, nhưng không thể thật sự trói anh ta ở nhà hay nhốt vào phòng tôi được.

Đành phải mắng anh ta là đồ bất hiếu mỗi khi anh ta không về.

Rồi đe dọa: nếu dám bỏ nhà, sẽ tước quyền thừa kế ngay lập tức.

Lúc đầu, Cố Dĩ Nam vẫn còn chút sợ sệt. Nhưng rồi phát hiện ba tôi chỉ hù dọa, anh ta ngày càng ngang ngược.

Sau đó, thậm chí có lần biến mất liền ba đêm không về.

Tôi biết thói quen sinh hoạt của anh ta, nên thường lựa lúc anh ta đang tắm để gọi điện.

Phần lớn đều là Triệu Minh Hoan bắt máy.

Có lần tôi giả vờ vô tình bật loa ngoài. Cố ý để bố mẹ nghe thấy cô ta khiêu khích tôi qua điện thoại:

“Dĩ Nam nói rồi, trong lòng anh ấy, phu nhân nhà họ Cố vĩnh viễn chỉ có một người — là em.”

Tôi mắng cô ta là kẻ thứ ba phá hoại hôn nhân người khác. Cô ta chỉ cười khinh bỉ:

“Kẻ không được yêu mới là tiểu tam.”

Lần đầu tiên trong đời, ba tôi tức đến mức ném đồ vỡ tan tành.

Tôi thuê thám tử theo dõi Cố Dĩ Nam. Anh ta mua cho Triệu Minh Hoan một căn hộ ở trung tâm thành phố, hai người sống chung như vợ chồng.

Mỗi lần cô ta đi khám thai, anh ta đều đi cùng. Tham gia cả lớp học tiền sản, đi mua sắm ở cửa hàng mẹ và bé.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)