Chương 4 - Dự Báo Định Mệnh

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Tôi đồng ý giữ mạng mình, và cả mạng của bố mẹ tôi nữa!

Trao nhẫn. Hôn cô dâu.

Nụ hôn của Thẩm Nghiên rất nhẹ, đặt lên môi tôi, có mùi nhè nhẹ của nước hoa sau cạo râu — lịch sự, xa cách.

Tôi diễn vai cô dâu hoàn hảo, cúi đầu e thẹn, trong lòng thì lạnh ngắt, thậm chí còn muốn lau môi ngay lập tức.

Nghi lễ kết thúc, khách mời di chuyển sang sảnh tiệc.

Dưới ánh đèn chùm pha lê lộng lẫy, váy áo rực rỡ, tiếng cười nói rôm rả.

Tôi khoác tay Thẩm Nghiên, như một cỗ máy, tiếp tục vai diễn “bà Thẩm” của mình, nhận những lời chúc tụng và ánh mắt ghen tị của mọi người.

Rượu champagne cạn ly này đến ly khác, người tới chúc rượu nối nhau không dứt.

Thẩm Nghiên thay tôi uống không ít, tác phong hoàn hảo, dịu dàng chăm sóc — ai nhìn vào cũng phải xuýt xoa: “Đúng là người chồng mẫu mực!”

Chỉ có tôi biết, ẩn sau vẻ ngoài dịu dàng chu đáo này là sự lạnh lùng và toan tính đến rợn người. Trong truyện anh ta căm ghét tôi và nhà họ Giang đến tận xương tủy.

Khó khăn lắm tôi mới chịu đựng được đến cuối buổi tiệc, cảm giác cơ mặt sắp cứng đơ vì cười quá lâu.

“Em mệt rồi đúng không?” – Thẩm Nghiên nghiêng đầu, nhẹ giọng hỏi tôi, giọng điệu dịu dàng, “Anh gọi tài xế đưa em về nghỉ trước nhé? Ở đây còn mấy vị bề trên, anh phải tiếp chuyện thêm một lúc.”

Nhìn kìa, chu đáo biết bao.

Tôi cầu còn không được.

“Vâng.” Tôi ngoan ngoãn gật đầu, cố nặn ra một nụ cười cảm kích, “Anh cũng đừng làm việc quá sức.”

Ngồi trong chiếc Rolls-Royce đưa về “tân phòng”, cắt đứt mọi ồn ào bên ngoài, tôi mới âm thầm thở phào một hơi dài, không một tiếng động.

Bước đầu tiên, cuối cùng cũng xong.

Đã cưới rồi.

Nhưng tất cả chỉ là kế hoãn binh, là làn khói mù để đánh lừa mọi người.

Từ giờ phút này, tôi chính thức khởi động kế hoạch “giữ mạng, bảo vệ nhà”!

Bước một: Tránh xa nam chính – Thẩm Nghiên.

Tân phòng là căn penthouse nằm ở vị trí đắt đỏ bậc nhất trung tâm thành phố, trang trí lộng lẫy, view không thể chê.

Nhưng vừa vào cửa, tôi lập tức nhắm thẳng đến phòng ngủ chính.

Tốt lắm, đồ của Thẩm Nghiên không nhiều, chỉ có vài bộ quần áo thay đổi.

Tôi nhanh chóng lôi vali của mình vào, sau đó bắt đầu hì hục dọn đồ sang phòng ngủ phụ bên cạnh.

Phòng thay đồ? Quá rộng, nhường anh ta! Dù sao quần áo, túi xách, giày dép của tôi cũng chất đầy, phòng thay đồ bên khách vẫn đủ để nhét hết!

Giường lớn? Quá mềm, sợ anh ta ngủ không quen! Giường bên phòng phụ nhỏ hơn nhưng đệm cao cấp, tôi nằm là vừa xinh!

Bàn trang điểm? To quá, chiếm chỗ! Bên phòng phụ có gương tích hợp đèn hỗ trợ makeup, hoàn hảo!

Tối muộn, Thẩm Nghiên mới về.

Trên người anh ta có mùi nhẹ của rượu và khói thuốc, vừa bước vào phòng ngủ chính, thấy bên trong chỉ còn vài món đồ ít ỏi của mình, anh ta lập tức khựng lại khi nhìn thấy ánh sáng le lói từ phòng phụ bên cạnh.

Anh ta bước đến cửa phòng phụ, gõ nhẹ vài cái.

Tôi ra mở cửa, mặc bộ đồ ngủ lông bông dễ thương, đắp mặt nạ, tay còn cầm iPad đang xem chương trình tấu hài — cố ý bật âm lượng hơi lớn một chút.

“Có chuyện gì không?” – Tôi hỏi một cách líu ríu, vì mặt nạ làm miệng tôi khó mở.

Chân mày Thẩm Nghiên khẽ chau lại, như không quen với dáng vẻ “ở nhà” của tôi. Anh ta liếc một vòng quanh phòng, thấy đồ đạc tôi đã chất đầy khắp nơi.

“Em ngủ ở đây?” – Anh hỏi, giọng khó đoán.

“Ừ hén,” tôi chỉ tay về phía phòng chính, “Phòng kia rộng quá, em ngủ một mình thấy sợ. Với lại đồ của anh ít, dọn sang bên kia tiện. Còn phòng này thì ấm cúng hơn, em thích!”

Tôi cố gắng nói bằng giọng thật tự nhiên và vô tội.

Thẩm Nghiên lặng lẽ nhìn tôi, ánh mắt sâu hun hút như đang suy xét điều gì đó.

Bị anh ta nhìn chằm chằm, tôi nổi cả da gà, da dưới lớp mặt nạ cũng căng cứng.

Vài giây sau, anh ta nhàn nhạt lên tiếng: “Tuỳ em.” Rồi xoay người đi thẳng về phòng chính.

“Cạch.”

Cánh cửa phòng chính khép lại.

Tôi dựa người vào khung cửa phòng phụ, thở ra một hơi dài.

Hú hồn.

Nhưng mà, thành công tách phòng!

Tránh xa nam chính – kế hoạch hoàn hảo!

Bước hai: Chủ động né tránh, tuyệt đối không đụng vào nữ chính – Tô Hoà.

Tôi nhớ rất rõ, trong truyện lần đầu tiên tôi – nữ phụ độc ác – “chính thức phát tác” là ở một buổi tiệc nội bộ công ty Thẩm Nghiên. Lúc đó, tôi cố tình làm khó Tô Hoà – lúc ấy đang là nhân viên phục vụ – bằng cách “vô tình” hất rượu vang vào người cô ta, khiến cô ấy mất mặt giữa đám đông, từ đó đẩy mâu thuẫn lên cao trào và khiến Thẩm Nghiên càng thêm ghét tôi.

Kiểu tình tiết não tàn như thế, phải dập tắt từ trong trứng nước!

Vài ngày sau, Thẩm Nghiên quả nhiên nhắc đến:

Tối nay có một buổi tiệc ngành rất quan trọng, cần tôi đi cùng với tư cách là bạn đời.

“Oh, được thôi.” – Tôi gật đầu cái rụp, đồng ý không chút do dự.

Thẩm Nghiên có vẻ hơi bất ngờ vì tôi quá thoải mái, liếc tôi một cái.

Buổi tối, tôi chọn một chiếc váy dài màu champagne kín đáo và đơn giản nhất, bông tai cũng chỉ đeo đôi ngọc trai nhỏ xíu, cố gắng biến mình thành người vô hình.

Địa điểm buổi tiệc là sảnh tiệc của một khách sạn năm sao ngay trung tâm thành phố.

Khung cảnh lộng lẫy, váy áo rực rỡ, khách khứa toàn là giới thượng lưu danh tiếng.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)