Chương 10 - Dự Báo Định Mệnh

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

“Bố tôi đổ bệnh, tạm thời không thể điều hành công việc.” Giọng tôi không lớn, nhưng trong không gian im lặng tuyệt đối, lại vang lên rất rõ ràng.

“Hiện tại ở đây — tôi có quyền quyết định.”

“Pfft…” Có người nhịn không được bật cười khẽ.

“Tiểu thư, bây giờ không phải lúc đùa giỡn…” Một phó tổng họ Lý cau mày nói.

“Anh thấy tôi giống đang đùa sao?” Tôi lạnh giọng cắt ngang, ánh mắt sắc như dao,

“Với tư cách là người thừa kế duy nhất của Chủ tịch Giang Hải Xuyên và người đại diện cho cổ đông lớn nhất, tôi tuyên bố:

Từ giờ phút này, tôi tạm thời tiếp quản chức vụ Chủ tịch, xử lý toàn bộ công việc của tập đoàn.

Ai có ý kiến, có thể rời khỏi đây ngay và đến phòng nhân sự làm đơn nghỉ việc.”

Cả phòng họp im phăng phắc.

Không ai dám đứng ra phản đối. Cũng không ai tin tôi — một “đại tiểu thư ăn chơi vô dụng” — có thể tạo ra được bất kỳ khác biệt nào.

“Tốt.” Tôi gật đầu, “Giờ, báo cáo tình hình.”

“Dự án lô đất C-07 ở Tây Thành, chúng ta hiện có hai lựa chọn:

Một, đầu tư thêm, xây dựng trường học theo tiêu chuẩn cấp tỉnh.

Hai, huỷ hợp đồng, chấp nhận mất tiền cọc và toàn bộ chi phí đầu tư ban đầu, đồng thời gánh chịu hậu quả pháp lý.”

Cả phòng lập tức xôn xao.

“Đầu tư thêm? Vài chục tỷ đó! Giờ tiền đâu ra?”

“Huỷ hợp đồng càng không được! Mười mấy tỷ coi như bốc hơi! Còn bị phạt thêm! Ngân hàng mà rút vốn là tiêu luôn!”

“Tất cả là do tụi Hồng Viễn giở trò!”

“Giờ nói thì được gì nữa? Phó thị trưởng Trương ngã ngựa rồi! Có muốn làm rõ cũng không ai xác nhận!”

“Im lặng!” Tôi vỗ mạnh xuống bàn, tiếng động vang dội khiến cả phòng lặng như tờ.

“Đầu tư thêm — không thể.

Huỷ hợp đồng — tự sát.”

Tôi nói dứt khoát.

“Vậy… chọn gì?”

“Chúng ta chọn đường thứ ba.”

Cả phòng ngơ ngác.

“Đường thứ ba?”

Mọi người đều sững người, không ai hiểu.

“Kiện tụng.” Tôi lạnh lùng thốt ra ba chữ.

“Kiện á? Kiện ai? Quy hoạch? Hay cái trung tâm nghiên cứu giáo dục gì đó? Làm sao mà thắng nổi?” – Phó tổng Lý thất thanh hỏi.

“Ai nói là kiện bọn họ?” Tôi nhếch môi cười khẩy, giơ cao bản tài liệu có dấu đỏ mang tên “Ý kiến chuyên gia về tiêu chuẩn xây dựng cơ sở giáo dục” — “Chúng ta kiện nó!”

Tôi chỉ vào phần cuối của văn bản: “Trung tâm Nghiên cứu Phát triển Giáo dục Thành phố? Một đơn vị hạng ba sống bằng ngân sách, chuyên viết báo cáo cho lãnh đạo? Ai cho phép bọn họ có quyền ép buộc về tiêu chuẩn xây dựng trong hồ sơ giao đất? Dựa vào luật nào?”

Tôi đảo mắt nhìn từng người trong phòng:

“Hợp đồng giao đất của Quy hoạch là văn bản có giá trị pháp lý! Trước khi ký phụ lục, tất cả phải căn cứ theo hợp đồng chính và hồ sơ đấu thầu!

Trong hợp đồng chính chỉ viết đúng một dòng mơ hồ: ‘phải xây dựng cơ sở giáo dục phù hợp theo quy hoạch’ – không hề rõ tiêu chuẩn!

Cái gọi là ‘ý kiến chuyên gia’ này — nó không phải luật, không phải quy định chính phủ, càng không phải điều khoản hợp đồng!

Nó chỉ là một tờ giấy lộn!”

Tôi nhấn giọng:

“Hồng Viễn muốn dùng tờ giấy lộn này để bóp chết chúng ta? Nằm mơ đi!

Chúng ta sẽ lập tức nộp đơn lên tòa, yêu cầu tuyên bố văn bản của trung tâm nghiên cứu kia vô hiệu, đồng thời xin lệnh cấm tạm thời — ngăn không cho Quy hoạch lấy nó làm căn cứ nâng tiêu chuẩn trong phụ lục!

Đồng thời xin phong tỏa tài sản – yêu cầu bảo toàn quyền lợi trong hợp đồng!”

Phòng họp lặng ngắt như tờ.

Ai cũng nhìn tôi như nhìn một sinh vật kỳ lạ.

Đây còn là Giang Vãn Ý, cái cô tiểu thư chỉ biết xách túi, chạy theo trai hôm nào sao?

“Nhưng… tiểu thư à…” – Trưởng phòng pháp chế lưỡng lự – “Vụ kiện hành chính kiểu này… thời gian rất dài, mà phía sau đối phương…”

“Tôi biết là lâu! Tôi cũng biết sau lưng họ có người!” Tôi nhìn chằm chằm ông ta – “Nhưng thứ chúng ta cần chính là thời gian!

Chỉ cần tòa án nhận đơn và ra lệnh cấm, thì trong thời gian xét xử, Quy hoạch không thể dùng cái văn bản đó để ép chúng ta ký phụ lục!

Chúng ta sẽ có thời gian để thở, để xoay xở!”

Tôi quay sang trưởng phòng tài chính:

“Giám đốc Vương, lập tức rà soát toàn bộ dòng tiền hiện có của tập đoàn, tài sản có thể chuyển hóa ngắn hạn, hạn mức tín dụng còn lại! Tôi cần con số thật nhất!”

“Phó tổng Lý, anh phụ trách trấn an toàn bộ nhà cung ứng và đối tác! Nói rõ với họ, Giang thị chỉ đang vướng chút khó khăn, Chủ tịch chỉ tạm nghỉ vì bệnh, mọi hoạt động vẫn bình thường!

Ai dám nhân lúc này mà phản đòn, sau này vĩnh viễn đừng mơ hợp tác lại với Giang thị!”

“Phòng truyền thông! Soạn ngay thông cáo: khẳng định Giang thị luôn tuân thủ pháp luật, hoạt động minh bạch. Trước sự ‘can thiệp hành chính bất thường’ trong dự án Tây Thành, chúng tôi đã khởi kiện, tin rằng công lý sẽ đưa ra phán quyết công bằng!

Lời lẽ phải cứng rắn, nhưng vẫn chừa đường lui!”

Từng mệnh lệnh được tôi dứt khoát ban ra.

Tôi đứng đầu bàn họp, lưng đối diện với bức tường kính rộng lớn.

Bên ngoài là ánh đèn đô thị lấp lánh.

Còn bên trong — là con tàu Giang thị đang nghiêng mình chực chìm giữa sóng gió.

Tôi đứng thẳng lưng, tay đầy mồ hôi lạnh.

Tôi biết, đây chỉ là kế tạm thời.

Kiện có thể không thắng. Thời gian có thể không đủ. Ngân hàng và chủ nợ sẽ không kiên nhẫn chờ tôi.

Hồng Viễn chắc chắn còn những chiêu hiểm hơn.

Nhưng — đây là cách duy nhất tôi có thể nghĩ ra, để tạm thời giữ vững cục diện.

Tôi phải giành thời gian cho bố tỉnh lại.

Phải giành lấy chút hy vọng sống còn cho Giang gia.

Những ngày sau đó, tôi như một cỗ máy chạy hết công suất, không biết mệt.

Ban ngày, tôi bám trụ tại công ty, xử lý đống công việc chất như núi, ứng phó các cuộc gọi từ ngân hàng và chủ nợ, xoa dịu lòng người hoang mang, theo dõi từng tiến triển của vụ kiện.

Ban đêm, tôi ở bệnh viện, ngồi ngoài ICU, qua lớp kính nhìn người cha toàn thân cắm đầy ống, nắm chặt tay mẹ đang lạnh ngắt, liên tục an ủi bà.

Thẩm Nghiên — anh giữ đúng lời hứa.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)