Chương 2 - Đột Nhiên Phân Hóa Thành Omega Tôi Lăng Giường Cùng Hai Kẻ Thù Không Đội Trời Chung

Rầm! 

Cửa sổ đột nhiên bật mở!

Tôi trố mắt nhìn Diệp Tự Chi đang đứng trên bậu cửa, nheo mắt cười như không cười.

Tôi, con ngươi chấn động.

Đây là tầng ba đấy!

Diệp Tự Chi ung dung trèo vào.

Bên ngoài có ban công nhỏ, trèo cũng không khó.

Phương Minh Dã cũng theo vào, phủi bụi trên vai.

"Giang Niệm, mùi của cậu thực sự quá mê người đấy."

Không còn cánh cửa hay bức tường ngăn cách, pheromone của họ lập tức vây quanh tôi, khiến cơn ngứa ran và nóng rực trong người nhanh chóng lan khắp toàn thân.

Tôi nắm chặt lọ thuốc ức chế, vội vàng muốn đứng dậy.

Ai ngờ, Phương Minh Dã bất ngờ quỳ xuống phía sau tôi, một tay ấn chặt lưng tôi, khiến tôi không thể nhổm lên được.

Không… không phải chứ?!

Cái tư thế này…?!

Tôi tức giận đến đỏ mặt.

"Buông tay! Để tôi đứng dậy!"

"Mơ đẹp quá ha."

"Tôi nói cho cậu biết, vừa phân hóa mà có thể trực tiếp kích thích kỳ nhạy cảm của bọn tôi, khiến bọn tôi phát điên mà khát khao cậu như thế này, chứng tỏ pheromone của chúng ta có độ tương thích cực kỳ cao."

"Đây là lựa chọn của tự nhiên."

"Nếu tạm thời đánh dấu mà cậu không chịu, vậy thì thử cách khác…"

Tôi dốc hết sức lực để vùng vẫy thoát ra.

Nhưng đúng lúc đó, Diệp Tự Chi đột nhiên túm lấy cổ tay tôi, giật phăng lọ thuốc trong tay, rồi tiện tay ném thẳng ra ngoài cửa sổ!

Tôi đệt…

Hy vọng cuối cùng của tôi cứ thế vẽ thành một đường parabol rồi biến mất.

*Được dịch bởi 26 Ngày Công*

Tôi thực sự không chống đỡ nổi cơn bức bối và khát cầu này nữa.

Cánh tay Diệp Tự Chi vòng tới, kéo khóa quần tôi xuống.

Tôi vô thức bật ra một tiếng rên nghẹn ngào.

"Giúp tôi…"

Bọn họ dường như chỉ chờ tôi nói câu này.

Phương Minh Dã kề môi sát tuyến thể của tôi, nhẹ nhàng cọ xát.

"Tôi muốn làm từ phía trước."

Chính diện hay không, dù sao tôi cũng chẳng còn sức mà phản kháng.

Khát khao do bản năng mang đến khiến tôi chỉ có thể nhắm chặt mắt, mặc cho họ định đoạt.

Dù nhắm mắt lại, tôi vẫn có thể cảm nhận được ánh nắng chói chang dường như đang rung động.

Không nhịn được, tôi cau mày, giơ cánh tay lên che mắt mình.

Bọn họ có lẽ đã nhìn thấu cái ý đồ tự lừa mình dối người, muốn trốn tránh này.

Tuyến thể bỗng nhiên bị cắn nát.

Cơn đau nhói truyền đến, tôi vô thức hít mạnh một hơi lạnh.

Cánh tay tôi được thả ra, liền nhân cơ hội đó mà túm lấy tóc Diệp Tự Chi.

"Nhẹ thôi!"

Pheromone được tiêm vào tuyến thể, cơn nóng rực như thiêu đốt ban nãy cuối cùng cũng dịu đi phần nào.

Lần đầu tiên làm Omega.

Dù tôi chưa từng ăn thịt heo, nhưng cũng từng thấy heo chạy.

Thông thường, một Omega sau khi bị Alpha cắn tuyến thể và truyền pheromone, cơn bồn chồn sẽ được xoa dịu rất nhiều.

Nhưng trường hợp của tôi thực sự đặc biệt.

Tôi đang bị pheromone của cả hai bọn họ bao vây, ảnh hưởng cùng lúc.

Chỉ riêng sự an ủi của Diệp Tự Chi thôi là không đủ.

Tuyến thể đã dùng qua rồi.

Vậy thì, thứ còn lại, chỉ có thể là…

Phương Minh Dã dường như cũng nhận ra điều này.

Hắn bật cười khe khẽ.

"Có muốn nhìn rõ một chút, xem tôi sẽ làm thế nào không?"

"Câm miệng…"

Tôi nghiến răng, khó nhọc phun ra một câu.

Ban đầu tôi định nói sao cho khí thế, sao cho có sức uy h.i.ế.p một chút.

Nhưng trạng thái của tôi bây giờ, lại khiến giọng nói nghe như… đang làm nũng.

Mẹ nó…!

Tôi hít sâu một hơi.

"Muốn thì làm nhanh lên, không thì cút ra ngoài!"

Phương Minh Dã chậm rãi lướt tay qua từng tấc da trên người tôi.

"Được thôi."

"Nếu cậu đã nói thế, thì tôi coi như đây là lời mời vậy."

---

Việc đầu tiên tôi làm sau khi hồi phục—

Là đánh cho Diệp Tự Chi một trận.

Không còn cách nào khác.

Nhà tôi và nhà hắn ở sát nhau.

Giờ giấc đi học, tan học cũng giống nhau.

Mỗi ngày, chỉ cần bước ra khỏi cửa là rất dễ nhìn thấy cái mặt hắn.

Xui xẻo.

Tôi nhịn ba ngày.

Ban đầu tôi định rộng lượng một chút, chuyện đã xảy ra thì cứ để nó trôi qua, sau đó giả vờ mất trí nhớ là xong.

Nhưng tôi thật sự không vượt qua nổi cái rào cản tâm lý này.

May mà, dù phân hóa thành Omega, thể năng của tôi cũng không bị giảm xuống.

Nhưng vấn đề là—

Nhờ cái "truyền thống" đánh nhau từ nhỏ với hắn, mà thể lực, tốc độ, sức mạnh của hắn hoàn toàn không hề thua kém tôi.

Trước đây, chúng tôi đánh nhau là đánh thật, chẳng bao giờ có chuyện nương tay.