Chương 5 - Đồng Nhân Ma Đạo Tổ Sư -Song Bích [Vong Tiện]

Lam Hi Thần bất đắc dĩ nhìn cảnh trước mắt mà nghẹn lời, y sợ nhất chính là việc mình diễn trò lừa gạt hắn lúc này, nhưng nếu không làm vậy với tính cách của hắn không bao giờ đưa người đến Vân Thâm Bất Tri Xứ được. Lam Hi Thần đi nhanh đến kéo tay liền ôm người lại.

“Vãn Ngâm nghe ta nói, ngươi nghe ta nói….Ta là muốn cùng ngươi phu phu tương kề... Ngẩng đầu ba thước có thần linh ta không hề muốn gạt ngươi… Từ đáy lòng ta luôn muốn cùng ngươi tư thủ nhất sinh, nhưng ngươi bất luận thế nào cũng không muốn đến Vân Thâm Bất Tri Xứ cùng ta hành lễ, chẳng lẽ ngươi không muốn cùng ta danh chính ngôn thuận làm phu thê ở cùng một chỗ sao?”

Giang Trừng giãy dụa đẩy người ra: “Như vậy cũng không cần phải bày trò gạt ta, người biến ta thành trò cười không thấy sao?”

Lam Hi Thần có chết cũng không buông người hắn ra, cố gắng năn nỉ: “Làm sao lại là trò cười, chúng ta yêu nhau muốn kết đạo lữ thì có gì sai? Tại sao lúc nào ngươi cũng để ý đến lời thiên hạ, ta thật nghi ngờ, ngươi sống cho bản thân hay sống cho thiên hạ đây?...Chẳng lẽ chỉ vì ánh mắt người khác mà không sống theo cách mình thích được sao? Cuộc sống là của chính mình lựa chọn mà.”

Giang Trừng đột nhiên không giãy dụa nữa, đứng yên lặng không nói gì.

Phải rồi, hắn đã bao giờ sống cho bản thân mình chưa? Đã bao giờ nghĩ cho cảm nhận của Lam Hi Thần chưa? Đã bao giờ vì y mà làm nên một chút sự tình có ý nghĩa với cả hay người chưa? ...Chưa từng, nội tâm hắn chỉ muốn Lam Hi Thần ở bên, ngày ngày vui vẻ vô ưu sống cùng nhau tại Liên Hoa Ổ, dù người thiên hạ có biết hay không cũng chẳng sao. Nhưng đối với Lam Hi Thần, y còn có thúc phụ, cần một lời rõ ràng phân phó với ông với gia tộc Lam thị, huống chi y là tông chủ nếu cứ ở tại Liên Hoa Ổ sẽ có rất nhiều lời ra tiếng vào đối với Lam gia với Giang gia với cả danh dự của y. Nếu như cả hai cùng tuyên cáo kết làm đạo lữ thì không còn gì trở ngại, đối với Giang gia Lam gia, với hắn và Lam Hi Thần đều tốt.

Lam Hi Thần thấy hắn bất vi sở động lại không la lối nữa, hai tay ôm người từ từ nới lỏng, y biết Vãn Ngâm của y cố chấp tới cực điểm, đối đãi với người khác không nhu thuận dịu dàng giống như ở trước mặt mình. . . . . . Nhưng mà, dù thế nào cũng đành phải nhận tội với hắn mới được. Dù sao còn có thời gian rất dài ở cùng nhau, chuyện này phải thay đổi một chút. Lam Hi Thần cúi đầu hôn tóc Giang Trừng, dùng thanh âm trầm thấp từ tính mềm nhẹ nói:

“Vãn Ngâm, chúng ta hiện tại đã có thể chính thức ở bên nhau rồi, sau gia yến Vong Cơ sẽ thay ta đảm đương trọng trách tông chủ Lam gia, ta liền cùng ngươi quay về Vân Mộng.”

Giang Trừng nghi hoặc lườm Lam Hi Thần một cái.

“Ngươi thật sự không muốn làm tông chủ?...Là vì ta sao?”

“Đã có một Giang tông chủ rồi, cho nên không cần thêm tông chủ nữa, chỉ cần ngươi nguyện ý, mạng của ta tất cả liền giao hết cho ngươi.”

“Ngươi thật không hối hận?”

“Không.” Lam Hi Thần gật đầu kiên định.

Im lặng một hồi lâu, đột nhiên Giang Trừng thở ra một hơi xoay người ôm lấy Lam Hi Thần sau đó liền rời ra, hắn nói:

“Vậy chúng ta về Vân Mộng thôi.”

Lam Hi Thần lại ôm lấy hắn nhỏ giọng nói vào tai hắn:

“Gia yến chưa kết thúc, ngươi còn phải dùng bữa, còn có...”

“Còn gì?” Giang Trừng khó hiểu nghi hoặc hỏi.

Lam Hi Thần tủm tỉm cười:

“Động phòng”

“Động Phòng?”

Hắn hoảng hốt mở to mắt, lúc này mới phát hiện Lam Hi Thần luôn luôn nhìn mình. Ánh mắt kia chuyên chú mà ôn nhu, đồng tử trong suốt sáng ngời rành mạch ảnh ngược thu nhỏ của hắn, cũng chỉ có hắn. Trái tim thình thịch cấp tốc nhảy lên, Giang Trừng lấy tay đẩy Lam Hi Thần ra, mặt đỏ bừng nghiến răng.

“Ta về...”

Lam Hi Thần nhanh tay ôm lấy eo.

“Vãn Ngâm, chỉ là thủ tục thôi, chúng ta phải tuân thủ mới được...Ta hứa khi kết thúc liền về Vân Mộng với ngươi….Vãn Ngâm, xem như vì ta một lần.”

Khốn kiếp, cái tên Lam Hoán chết tiệt muốn ép người mà. Nhưng nhìn gương mặt ôn nhu tuấn mỹ như ngọc của y lại không thể phát tiết được, đành nuốt một tầng ấm ức vào bụng, Giang Trừng hừ lạnh quay mặt qua một bên, tâm tình xao động cũng dần bình phục, nói:

“Dự xong gia yến liền trở về, còn động….động phòng, về Liên Hoa Ổ đi.”

Lam Hi Thần bất giác buồn cười, khụ, Vãn Ngâm của y là đang ngượng ngùng, y không nhìn hắn nữa, chỉ chậm rãi nắm chặt tay hắn, khóe miệng lộ ra một nụ cười mãn nguyện không dễ dàng phát giác. Giang Trừng không tự chủ cũng nhếch mép lên một cái. Lam Hi Thần nắm tay dắt người đi vào sảnh đường. Đối với y, nơi nào có người này nơi đó là nhà.