Chương 1 - ĐÔNG CUNG KÍ SỰ
[FULL] ĐÔNG CUNG KÍ SỰ - 肥肠想睡觉
Edit: Gió xuân vạn dặm - Blog truyện
—————————
[1/6]
Thân là Thái tử phi, nhưng người mà ta thầm thương trộm nhớ lại là Đại Lý Tự Khanh.
Song, Thái tử Thẩm Thác cứ nhắc đi nhắc lại chuyện Hoàng thượng tứ hôn cho người thương với Ngũ Công chúa, còn nóng lòng muốn đẫn ta tham dự tiệc cưới của bọn họ.
Đương nhiên ta không cam lòng thua kém, vậy nên ta đã thiêu ch//ết thanh mai của Thẩm Thác.
1
Ta và Thẩm Thác đã thành thân được ba năm, và chắc chắn bọn ta là một đôi oán lữ.
Hắn cho rằng ta vì để có được vị trí Thái tử phi mà ra tay tàn độc hại tỷ tỷ. Còn ta mắng hắn chảy trong mình dòng m//áu thiên hoàng nhưng không hiểu nỗi khổ của thứ nữ mà giả thanh cao.
Thẩm Thác biết người trong lòng ta là tân khoa Trạng nguyên Tạ Phong, cố ý nói chuyện Thánh thượng tứ hôn cho Ngũ Công chúa và Tạ Phong cho ta, thậm chí công vụ còn chưa xử lý xong đã vội vàng dẫn ta tới tiếc cưới của bọn họ.
Ta uống say không còn biết trời đất trăng sao, sau khi lên xe ngựa thì dạ dày cuộn lên, nôn hết tất cả vào người Thẩm Thác.
Nghe cung nữ kể, đêm đó Thẩm Thác ngâm mình trong nước ấm mãi không ra.
Đương nhiên, chuyện ta muốn làm không chỉ có vậy.
Thánh thứ ba sau khi Thanh mai Hạ Đãi Tuyến của Thẩm Thác vào Đông Cung, ta dùng một mồi lửa đốt viện của nàng ta. Hạ Đãi Tuyết kẹt bên trong không thoát được.
Về sau, ta nghe người ngoài cung kể, thế lửa ngày đó nung đỏ nửa bầu trời Trường An.
Lúc Thẩm Thác vội vàng trở về từ Ngự Thư Phòng, ta đang ngồi ngoài cửa Đông Cung nhìn bọn cung nhân dập lửa.
“Chung Lạc!” Tiếng nghiến răng nghiến lợi vang bên tai.
Ta quay đầu lại nhìn, đối diện là ánh mắt tràn ngập lửa giận của Thẩm Thác.
Thẩm Thác luôn bình tĩnh lạnh lùng, rất ít khi thể hiện cảm xúc ra mặt, xem ra ta đã chạm tới cực hạn của hắn rồi.
Ta kìm nén ý cười nơi khóe môi, nhào vào lòng hắn: “Điện hạ, suýt nữa ta không gặp được người nữa, ta sợ… Tiếc rằng Đãi Tuyết muội muội lại không có phúc phận ấy.”
Nói xong câu cuối, ta suýt thì không nhịn được mà cười phá lên.
Hắn bóp vai ta, lực tay như muốn bóp nát cả người ta.
“Trên người ngươi vẫn còn mùi dầu hỏa, Chung Lạc, ngươi nghĩ Cô bị ngu sao?”
Ta thuật thế rướn người lên: “Ta làm không sạch sẽ rồi, nhưng điện hạ dám vạch trần ta sao?”
Thái tử phi ghen tuông phóng h//ỏa thiêu ch//ết Lương đệ của Thái tử, chưa tính đến chuyện Thẩm Thác vuốt mũi nể mặt, nhìn Chung gia sau lưng ta, mà chỉ riêng vấn đề hậu viện của Thái tử tranh sủng dẫn đến hỏ//a ho//ạn ch3t người cũng đủ để hắn ăn mấy xe sổ con đàn hặc.
“Ngươi có biết ngươi suýt thì thiêu rụi toàn bộ Đông Cung không?”
“Biết, biết thế đã mua thêm chút dầu hỏa rồi.”
“Chung Lạc, sao Chung gia lại có thể nuôi dạy ra được một độc phụ như ngươi cơ chứ?”
“Độc phụ? So với chuyện điện hạ đã làm thì này có tính là gì.” Hồi trước lập trữ, hoàng tử tranh đoạn vị trí này, nhưng cuối cùng lại rơi xuống người Thẩm Thác, một hoàng tử có mẫu phi không được sủng ái, không cần nói cũng biết nguyên do đằng sau.
Thẩm Thác nghe ta nói mà tức nghẹn lời, đẩy ta ra đi vào trong viện xem.
Không hổ là thanh mai, sức nặng trong tim hắn cũng khác biệt,
Để chắc chắn thì ta cũng đi theo.
Lửa đã tắt, Huyên Lan Uyển chỉ còn tro tàn ướt sũng.
Th//i thể được đậy vải trắng đặt bên ngoài đống đổ nát, đám cung nhân sợ bị lửa giận của Thẩm Thác bén sang người mà tất cả đều cúi đầu đứng xa một chút.
Thẩm Thác tự tay lật vải trắng ra, mọi người đều hít sâu một hơi.
X//ác đã bị ch//áy biến dạng, khó mà nhận diện.
Nhưng Thẩm Thác chỉ nhìn lướt qua, giận dữ trong mắt đã tan biến, thì thầm vào tai ta: “Ngươi giấu Đãi Tuyết ở đâu?”
Trong lòng dâng lên một trận sóng hoảng gió khiếp, sao Thẩm Thác lại biết!
Thẩm Thác quay đi, giọng nói nghiêm nghị như bình thường: “Thu xếp cho Hạ Lượng đệ, nếu còn di vật chưa bị thiêu rụi thì cất gọn lại.”
“Vâng.” Theo tiếng trả lời của cung nhân, ta bị Thẩm Thác kéo vào một phòng khác.
Ta bị đẩy vào tường, tiếng đóng cửa vừa dứt, bóng người cao lớn đã áp sát ta.
"Mưu kế một đống lỗ hổng, thật sự không hiểu ngươi sống từ Chung phủ tới Đông Cung kiểu gì." Thẩm Thác trào phúng.
"Điện hạ nói gì mà ta nghe không hiểu?" Ta nghiêng đầu nhìn hắn, mượn nét cười che giấu sự hoảng loạn.
"Chung Lạc, ngươi sắp xếp hai thi thể duỗi thẳng tứ chi, không giống với tình trạng co quắp bị ch//ết cháy, quá rõ ràng, người đã ch3t trước khi phóng hỏa." Thẩm Thác nhướng mày, lạnh lùng nhìn xuống như muốn phát hiện sự hoảng loạn của ta.
Từng chữ như xương cá kẹt ở cổ họng, ta không còn lời nào để biện minh.
Để mà nói thì ta chỉ có thể nói thi thể do ta sắp xếp, nhưng như vậy chẳng khác nào thừa nhận với Thẩm Thác.
"Điện hạ có cái nhìn tinh tường, nên báo việc này cho Nội giám điều tra nguyên nhân ch//áy, nói với ta để làm gì." Ta vẫn giả bộ ngu ngơ.
Thẩm Thác cũng không giận, vẫn điềm nhiên nói: “Phóng hỏa Đông Cung là tội lớn, e là có kẻ rắp tâm thị uy với hoàng thất, vụ án này liên lụy rất rộng, Cô cho rằng nên xin lệnh của Phụ hoàng, để Đại Lý Tự điều tra rõ ràng."
Ba chữ "Đại Lý Tự" khiến người ta kinh hãi, Đại Lý Tự Khanh đương nhiệm chính là Tạ Phong.
Thẩm Thác cúi người, nét cười khóe miệng lộ rõ.
Hắn ít khi cười, luôn mang khuôn mặt nghiêm nghị, từ ngày ta vào Đông Cung đến nay số lần ít ỏi thấy hắn cười đều là khi thấy trò cười do ta gây ra.
"Cô liếc mắt cái là có thể nhìn ra manh mối trong vụ này, ngươi đoán Tạ Phong có thể không? Nếu để Đại Lý Tự đến điều tra, Cô sẽ mang tội hậu viện bất hòa, mà bộ mặt dối trá của ngươi cũng sẽ bị người trong lòng phát hiện. Ngươi nói xem, cô có nên cá ch//ết lưới rách không?"
"Thẩm Thác, ngài là tên khốn!" Ta cả giận.
Thẩm Thác vẫn vui cười đáp lại: "Cũng giống nhau thôi, thế nên, rốt cuộc Hạ Đãi Tuyết đang ở đâu?"
"Không thể nói!" Ta biết rõ Thẩm Thác sẽ không chọn lúc này để đắc tội với Chung gia, nhưng ta càng không dám đánh cược tình cảm của hắn dành cho Hạ Đãi Tuyết.
Nếu hắn cá ch3t lưới rách thật, vậy ta càng không thể tiết lộ tung tích của Hạ Đãi Tuyết.
"Hay cho câu không thể nói." Thẩm Thác vẫn chưa nổi giận, nhưng đột nhiên người ta nhẹ bẫng.
Ta bị Thẩm Thác khiêng trên vai đi ra ngoài, cung nhân xung quanh vội vàng cúi đầu.
Thẩm Thác luôn tuân thủ lễ tắc, chưa bao giờ có hành động hoang đường như vậy.
Ta che mặt, thấp giọng mắng: "Thẩm Thác ngài muốn làm gì?"
Thẩm Thác im lặng, đưa ta đến thẳng thiên điện, nơi tắm gội của hắn.
Ta còn chưa hoàn hồn, đai lưng đã bị hắn cởi, áo ngoài cũng rơi xuống.
Ba năm gả cho Thẩm Thác, ba năm vẫn còn trinh nguyên, ngay cả đêm tân hôn, ta cũng tự đâm vào đầu ngón tay để lừa gạt cho qua, chẳng lẽ hôm nay…
"Thẩm Thác, ngài, ngài muốn làm cái gì?" Ta bắt chéo hai tay trước ngực, lần đầu tiên không biết nên nói gì.
Chỉ thấy Thẩm Thác ném y phục của ta vào chậu than, sau đó đẩy ta vào trong bồn tắm, làm ta uống mấy ngụm nước, ho sặc sụa.
Đột nhiên xung quanh tối om. Thẩm Thác y phục chỉnh tề đứng bên bờ, nghiêm giọng: "Đương nhiên là gột sạch mùi dầu hỏa trên người ngươi. Không lẽ Thái tử phi nghĩ Cô muốn sủng hạnh ngươi?"
Nói rồi hắn đứng dậy, như muốn che giấu đường nét cười giảo hoạt nơi khóe miệng.
2.
Từ ngày đó, ta bị Thẩm Thác nhốt trong viện, hắn còn hạ lệnh không được phép đưa đồ ăn cho ta.
Từng ngày trôi qua, bụng ta đã đói meo.
Nhưng Tạ Phong vẫn chưa điều tra ra ta, cuối cùng kết luận là lửa bắt từ chậu than, lúc ấy Hạ Đãi Tuyết đang ngủ say, tỳ nữ hầu hạ nàng ấy không chú ý, mà dầu hoa quế trên trang điểm ở bên cạnh lại càng khiến lử//a bùng to hơn, dẫn đến hai người bị lửa vây khốn, không thể chạy ra.
Lắm thủ đoạn mưu mô thế này chỉ có thể là Thẩm Thác.
Hắn nhốt ta lại chỉ đơn giản là muốn ta tiết lộ tung tích của Hạ Đãi Tuyết.
Nhưng hắn đã coi thường ta rồi, có thân mẫu không được sủng ái, ta còn không bằng một người hầu trong Chung phủ, ăn đói bữa no, thậm chí ta còn từng bị bỏ đói lâu hơn thế này.
Bị nhốt cũng chán, ta quyết định đi ngủ cho đỡ đói.
Nhưng ngủ không được bao lâu đã bị người ta lay tỉnh: "Lạc tỷ tỷ, Lạc tỷ tỷ?"
Mùi hạt dẻ đến cùng tiếng gọi, ta bị dụ mở mắt.
Nhìn kỹ, không ngờ đó lại là Hại Đãi Tuyết trong trang phục của cung nữ!
"Sao muội lại quay lại?" Ta hoảng hốt bật dậy. Đáng lý, lúc này Hạ Đãi Tuyết đã theo người thương rời kinh thành rồi. Hơn nữa, trong cung canh gác nghiêm ngặt, án cháy của Đông Cung rất lớn, nhỡ bị phát hiện…
"Trong cung canh gác nghiêm ngặt, nhỡ bị phát hiện thì coi như công cốc hết!"
Hạ Đãi Tuyết mỉm cười: "Lạc tỷ tỷ không phải lo, muội tránh thị vệ và cung nhân, không ai phát hiện hế. Nghe nói thái tử ca ca không cho tỷ ăn uống gì, tỷ mau ăn đi.
Nói rồi nàng ấy bưng hạt dẻ đến trước mặt ta.
Ta nghe thì thở dài, chỉ biết nói: "Thôi xong rồi."
Quả nhiên, một khắc sau Thẩm Thác đẩy cửa bước vào: "Đãi Tuyết muội có biết muội làm vậy sẽ khiến Thái phó lo lắng thế nào không?"
Hạ Đãi Tuyết nào có thể thoát khỏi tai mắt trong cung, tất cả đã nằm trong dự tính của Thẩm Thác.
Chính hắn loan tin ta bị cấm túc, khiến Hạ Đãi Tuyết lo lắng cho ta mà quay về cung, cũng lệnh cho cung nhân trốn hết đi.
Chính là để lúc này bắt tại trận!
"Thái tử ca ca, muội... Muội không thể rời xa huynh ấy…” Hạ Đãi Tuyết cắn môi.
Thẩm Thác bất lực thở dài: "Vậy tại sao không nói với Cô?"
"Không phải vì muội sợ Thái tử ca ca sẽ mách phụ thân sao." Hạ Đãi Tuyết làm nũng kéo tay áo Thẩm Thác..
Ta ở bên xem trò vui, thanh mai phóng hỏa đốt Đông Cung để chạy trốn với người thương, không biết Thẩm Thác có rộng lượng chấp nhận buông tay không.
Nhưng điều khiến ta bất ngờ là cuối cùng Thẩm Thác lại thật sự để người thương ra đi, còn chuẩn bị văn thư giúp Hạ Đãi Tuyết và người thương của nàng ấy thông quan.
Lúc Hạ Đãi Tuyết rời đi, ta và Thẩm Thác đưa mắt tiễn nàng ấy.
Mắt thấy bóng người sắp biến mất, Thẩm Thác đột nhiên cất tiếng: "Đãi Tuyết ngây thơ, Cô coi nàng ấy như muội muội ruột thịt, cưới nàng ấy vì nàng ấy xin Cô, nàng ấy không muốn bị gả cho trưởng tử Tiết phủ như một con cờ chính trị."
Trước lời giải thích bất ngờ của Thẩm Thác, ta giật bắn mình: "Thái tử nghĩ nhiều rồi, ta không ghen đâu." Đâu chỉ không ghen, không buồn cả ghen ấy chứ.
"Người nghĩ nhiều là ngươi, ý của Cô là ngươi không nên tự cho mình thông minh mà lừa Cô. Hôm nay, Cô có thể giấu chuyện ngươi phóng hỏa, nhưng ngày khác chưa chắc...
"Ọt —" Thái độ chống đối của dạ dày cắt ngang lời Thẩm Thác. Thẩm Thác liếc nhìn, đưa cho ta một cái bánh hoa quế.
Bánh hoa quế trông rất xấu xí, không được tinh xảo như của tửu lâu hoặc trong cung, vừa nhìn đã biết là mua ngoài chợ, ta thường đến đó đi dạo.
"Ngươi... Sao lại đến đó?" Ta nhận lấy bánh hoa quế, nhân lúc không có người bên cạnh ăn như hổ đói.
"Ngươi lại nghĩ nhiều rồi, tiện tay cướp của Chánh Phong. Còn nữa, ngươi thân là Thái tử phi, chú ý hình tượng của mình một chút."
...
3.
Sự thật chứng minh, tự dưng quan tâm, không phải trộm thì cũng là cướp.
Hôm sau, mặt ta nổi mẩn đỏ, chỉ có ăn đậu phộng mới có thể bị vậy.
Nhưng không thể có chuyện đậu phộng xuất hiện trong đồ ăn của ta, vậy nên vấn đề chỉ có thể nằm ở bánh hoa quế Thẩm Thác cho ta.
Còn nói là tiện tay cư//ớp của thị vệ Chánh Phong, bình thường trong bánh hoa quế không bao giờ có đậu phộng, rõ ràng hắn cố ý.
Hôm nay là thọ yến của Thái hậu, mặc dù trên danh nghĩa do ta và thâm mẫu Dun Phi của Thẩm Thác cùng chuẩn bị, nhưng thực tế người làm từ đầu đến cuối lại là ta, Dung Phi chỉ ngày ngày gọi ta lại hỏi đã làm đến đâu, sau đó chậm rãi buông một câu “cứ làm như vậy đi”.
Ta không tới thọ yến của Thái hậu, tất cả công lao rồi sẽ thuộc về Dung Phi, ngồi không hưởng tiếng thơm.
Thẩm Thác như đã đoán được ta sẽ giận mà còn đặc biệt ghé qua chỗ ta trước khi tới cung yến.
Vừa ngó đầu vào, ta vung tay ném bình hoa, Thẩm Thác mắt tinh chân nhanh, bình hoa đáp trúng cửa, vỡ tan tành.
"Đanh đá." Bấy giờ Thẩm Thác mới thong dong bước vào.
"Măc dù Đại Lý Tự đã kết án nhưng Thái phó quyết không tin, lần cung yến này, ngươi vẫn nên tránh đầu sóng ngọn gió thì hơn."
"Muốn để Dung Phi hưởng tiếng thơm lại còn phải dùng lý do đường hoàng như vậy, điện hạ không biết ba chữ ngụy quân tử viết như thế nào sao?"
"Chó cắn Lữ Động Tân." Thẩm Thác xoay người định đi.
"Thế điện hạ khác gì mèo khóc chuột?"
"Ầm!"
Đáp lại ta là tiếng đóng cửa.
...
"Còn muốn ăn thêm mấy con cua say cung yến nữa…" Ta đau khổ ngã xuống giường, nốt đỏ trên mặt thỉnh thoảng lại ngứa, làm người ta cứ ngứa tay muốn gãi.
"Thái tử phi, không gãi được." Tỳ nữ Bích Thanh nắm lấy tay ta khuyên nhủ: "Nhỡ để lại sẹo trên mặt thì xấu lắm."
"Ừ." Ta rút tay về, "Kiếm chút chuyện làm để phân tâm."
Ta kéo Bích Thanh đến con phố ăn vặt sầm uất mà ta thường tới, đội mũ che mặt ăn từ đầu đường đến cuối phố. Ngay lúc đang ăn xiên kẹo cuối cùng, một nam tử cao lớn đột nhiên đi từ sau lưng.
Vai bị đụng mạnh, kẹo rơi xuống đất vỡ tan tành.
Nhưng ta còn chưa ngẩng đầu đã ngửi thấy thoang thoảng mùi thơm.
Trời đất quay cuồng, tiếp đó thì tối đen.
Sau đó ta bị một chậu nước lạnh dội tỉnh, may mà đương giữa hè.
Người trước mắt chính là nam tử vừa rồi đụng ta, hắn tháo râu giả và lớp cải trang, ghé lại gần cười một cách khinh miệt, nói: "Ta còn tưởng Thái tử phi tuyệt sắc khuynh thành thế nào, không nghĩ tới lại xấu xí đến mức này."
Dứt lời, người bên cạnh nắn cằm ép ta ngẩng đầu: "Gia, ngài đừng nhìn ả xấu xí mà chê, hàng họ cũng ra gì đấy."
Ta muốn vùng vẫy, nhưng hai tay bị trói chặt bằng dây thừng, không thể động đậy.
Ngày hè áo mỏng, lại bị nước thấm ướt, đám lưu manh kia dán mắt nhìn chòng chọc.
"Ưm…”
Ta muốn nói chuyện nhưng miệng bị nhét một cục vải rách, căng đau hết miệng.
Tên cầm đầu như là khiêu khích, lấy miếng vải trong miệng ra: "Nghe tiếng nữ tử thanh lâu đã nhiều, không biết tiếng của Thái tử phi sẽ thế nào đây?" Nói rồi gã và người bên cạnh cùng cười ha hả.
Ta kìm nén cơn buồn nôn, giả vờ mừng rỡ như điên: "Thế các vị đây phải nhanh lên, để ta ch3t cũng được sung sướng! Các vị không biết Thái tử đâu, hắn... không sạch sẽ, còn không được..."
Nói rồi ta cắn đầu lưỡi, nặn ra nước mắt: "Cái tấm thân bệnh tật này của ta, cũng nhờ hắn ban tặng..."
Nụ cười trên mặt bọn chúng lập tức cứng đờ, có vài người còn lui về sau mấy bước, gã đàn ông vừa bóp mặt ta còn điên cuồng lau tay như muốn lột luôn lớp da ra.
"Ý của ngươi là, ngươi...."
Giọng của nam tử dẫn đầu run run, nhưng thái độ vẫn còn nghi ngờ.
"Hắn sợ bị đàn hặc nên chỉ có thể tới những chỗ hạ lưu bẩn thỉu, mang về một đống bệnh kín, ta cũng khó thoát một kiếp. Không thì các người nghĩ ta đường đường là một Thái tử phi, sao không tham gia cung yến mà chỉ có thể che mặt tìm vui? Chẳng phải vì hắn ư!" Nước mắt rơi như xé lòng, người chung quanh hít sâu một hơi.
"Vậy nên khẩn cầu các vị cho ta làm một con quỷ phong lưu!" Ta thấy bọn họ nhìn nhau, suýt nữa cười phá lên.
Không đợi những người kia lộ vẻ kinh hãi, bên ngoài đã có bước chân, nghe có vẻ có rất nhiều người.
"Quan binh tới!"
"Đi mau!
"Mang ả theo!" Ta còn chưa kịp phản ứng, xung quanh lại tối đen.
"Muốn sống thì ngoan ngoãn đứng lên!" Nam tử cầm đầu quát.
Nhưng ta bị trùm đầu, không nhìn thấy đường, tay chân lại bị trói, đứng lên khó như lên trời.
"Người bên trong, mau thả Thái tử phi ra!"
Tạ Phong!
Đám lưu manh nghĩ ta nhiễm bệnh nên không dám tới gần ta, ta bèn hô to: "Tạ Phong, ta ở đây!"
“Con đàn bà thối tha, ngậm miệng lại cho ta!”
Tiếng chửi mắng chưa dứt đã nghe thấy "vèo", cảm giác bên chân âm ấm.
Trong tiếng chém gi//ết, ta không nhìn thấy gì, hoảng loạn bất an, sợ bất kỳ một tiếng kêu đau nào trong đó là của Tạ Phong.
Rất nhanh, hết thảy yên tĩnh trở lại.
Ta có thể cảm nhận được hắn đang tiến lại gần, mỗi bước đi, tim ta cũng đập mãnh liệt theo.
"Tạ Phong, là chàng ư?"
Đáp lại ta là sự im lặng, sau đó trùm đầu được xốc lên, sau ánh sáng chói mắt là khuôn mặt đáng ghét của Thẩm Thác.
"Để ngươi thất vọng rồi.”
4.
Ánh mắt Thẩm Thác rơi xuống dây thừng đang trói tay chân ta, khóe miệng cong lên một nụ cười xấu xa.
"Hay để Cô kêu Tạ Phong vào cởi cho ngươi?"
"Bớt nói nhảm, mau cởi trói cho ta!"
Lời vừa dứt, tên giặc cướp còn chút hơi thở cuối cùng giãy dụa đứng dậy, mũi dao lóe sáng. Ta nhào tới chắn trước Thẩm Thác, lưng hứng trọn lưỡi dao.
Thẩm Thác trợn tròn mắt, chém đứt tay cầm dao, sau đó một kiếm cắt cổ đối phương.
Bởi vì ta chủ động đỡ nên dao cắm rất sâu.
Ta đau đớn kêu lên, Thẩm Thác giữ eo ta, ánh mắt lạnh lùng điên cuồng.
"Chung Lạc, ngươi nghĩ Cô ngu à?"
"Ta suýt ch//ết đó, điện hạ."
"Rõ ràng là ngươi có thể tránh, " Cơn giận cuồn cuộn trong mắt hắn, "Có phải ngay từ đầu ngươi đã biết rồi không?"
Hắn rút dao ra, ấn chặt vết thương.
Ta đau đớn nhắn mặt: "Ta chỉ biết, bây giờ điện hạ muốn ta ch//ết."
"Cô muốn ngươi ch3t?" Thẩm Thác băng bó cho ta, "Không đè vết thương cầm m/á/u, sau khi ngươi xuống núi thì đã thành cương thi rồi."
"Nếu ta biến thành cương thi, người đầu tiên ta cắn là ngài… Đau…"
Thẩm Thác vẫn lạnh mặt: "Ngay khi ngươi bước chân ra khỏi cổng Đông Cung đã phải lường trước nỗi đau này rồi chứ?"
"Ngươi biết Thái phó sẽ không tha ngươi, dù ngươi không xuất hiện trong cung yến, ông ta cũng sẽ nghĩ đủ mọi cách hòng diệt trừ ngươi. Bị thương mà không ch3t thì kiểu gì cũng điều tra ra ông ta. Thái phó và Chung phủ xưa giờ bất hòa, ngươi đúng là một thanh đao bén của Chung Viễn Tân." Thẩm Thác nghiễn răng nghiến lợi.
"Đừng giả ngu với Cô." Nói rồi hắn buộc chặt băng vải.
"Như nhau mà thôi." Ta nhịn đau cười hắn: "Mấy ngày trước, Dung Phi đắc tội với Hoàng thượng, chắc khó sống lắm đúng không?"
Thẩm Thác bị dẫm lên chỗ đau, khóe miệng run run.
"Nhưng may mà bà ta có đứa con hiếu thuận như ngài, biết cướp công giúp thân mẫu. Điện hạ đúng là một thanh đao bén của Dung Phi nương nương." Ta đáp trả lại y nguyên lời của hắn. Thẩm Thác tức nghẹn lời, chỉ có thể trầm mặc cởi trói cho ta.
Ta bị trói rất chặt, dây thừng thô đã mài rách da, chỉ đứng lên cũng đã đau bủn rủn cả người.
Tạ Phong đẩy cửa bước vào, máu bắn lên gương mặt tuấn tú của chàng, trường kiếm cũng nhuốm m//áu.
"Thái tử phi có sao không?" Tạ Phong nhìn ta.
"Cô đến chậm, để Lạc Nhi bị thương." Thẩm Thác không đợi ta lên tiếng đã bế ta lên.
Động tác và xưng hô thân mật như vậy, chắc chắn là hắn cố ý, hắn biết ta thích Tạ Phong.
"Bọn giặc cướp ở ngoài đều đã đền tội, nơi này giao cho thần là được, Thái tử có thể yên tâm xuống núi."
"Làm phiền." Thẩm Thác gật đầu.
"Bỏ tay ra được chưa?" Thẩm Thác liếc bàn tay đang đặt trước ngực hắn, hai ngón tay véo chặt cơ ngực của hắn.
"Ngài bỏ tay ra trước đi."
"Ngươi nói đấy nhé." Thẩm Thác mặt không biến sắc bỏ tay ra, ta rơi thẳng xuống xe ngựa.
"Thẩm Thác, ngài là tên khốn kiếp!" Ta mắng um lên.
"Ngươi bảo Cô buông tay mà." Thẩm Thác ngồi bên cạnh ta, lại hỏi: "Đau không?"
Như thể người làm ta đau không phải hắn.
Ta trừng mắt nhìn hắn: "Ngài nói xem?"
Thẩm Thác nhếch môi: "Vậy là tốt rồi, chỉ sợ ngươi không đau."
Hắn nắm chặt cổ tay ta, vị trí vừa hay lại tránh được vết thương trên cổ tay: "Cẩn thận vết thương chảy máu."
Dường như vì đấu võ mồm với ta đã lâu mà Thẩm Thác cũng bắt đầu học được cách làm người ta tức điên, khi ngươi cho rằng lương tâm của hắn đã trỗi dậy thì hắn lại thở ra câu tiếp theo: "Đừng làm bẩn xe ngựa của Cô." Bởi vì mất máu nhiều, chẳng mấy ta đã rơi vào hôn mê.
Ta mơ thấy thân mẫu, kêu đau với bà, muốn ăn bánh hoa quế.
Trước kia mỗi lần ta bị chủ mẫu đánh, bà sẽ làm bánh hoa quế cho ta.
Nhưng lần này, bà lại ôm ta thở than: "Bây giờ lấy đâu ra hoa quế?"
...
Lúc tỉnh lại, gối đầu ướt đẫm, rõ ràng ta đã khóc trong mộng.
Bích Thanh thấy ta tỉnh lại thì rất mừng: "Thái tử phi, cuối cùng người cũng tỉnh, người đã hôn mê gần một ngày rồi."
"Đói..." Ta mơ màng nói.
"Rửa mặt xong nô tỳ sẽ kêu người dọn cơm." Nhắc tới đồ ăn, hình như Bích Thanh rất vui.
Rửa mặt xong, ta phát hiện trong bữa sáng lại có bánh hoa quế.
Bây giờ đang giữa hè, kiếm đâu ra hoa quế?