Chương 9 - Dọn Đường Ly Hôn
Quán ăn nằm trong một góc phố nhộn nhịp, ánh đèn vàng chiếu sáng khắp nơi, mỗi bàn được ngăn cách bằng vách ngăn thấp ngang người.
Ngay chính giữa nhà hàng đông khách vào giờ cao điểm, Lý Tam đã ngồi sẵn, nhìn đồng hồ liên tục.
Khi thấy Vương Diệp Mai bước vào, khoác trên người chiếc váy ngắn ôm sát, gương mặt trang điểm kỹ càng, ánh mắt hắn sáng lên như kẻ đói nhìn thấy mồi.
“Anh chờ em lâu chưa?”
Vương Diệp Mai bước đến, giọng điệu ngọt ngào như mật, không ngại ngần vòng tay ôm cổ hắn.
“Không lâu, chỉ cần là em, bao lâu anh cũng chờ được.” Lý Tam đáp lại, không chút ngần ngại mà cúi xuống hôn lên môi cô ta.
Cả hai như quên mất rằng đang ở nơi công cộng, hoàn toàn không màng ánh mắt xung quanh.
Sau khi ngồi xuống bàn, Vương Diệp Mai vừa nhấp một ngụm nước, vừa làm ra vẻ như vô tình nói:
“Lúc nãy ở thang máy, em gặp vợ anh đấy.”
Cô ta nhấn mạnh chữ “vợ” như đầy mỉa mai.
“Ừ, thế à? Cô ấy nói gì không?” Lý Tam hỏi, ánh mắt có chút cảnh giác.
“Không, chị ấy chẳng nói gì cả. Nhưng mà… em thật không hiểu nổi, chị ấy là quản lý mà ăn mặc đơn giản quá. Nhìn như bà cô già ý. Hơn nữa.. tóc tai thì rối bù, chẳng lẽ cố tình làm vậy để chứng minh mình bận rộn sao?”
Vương Diệp Mai cười khẩy, vẻ đắc ý hiện rõ trên mặt.
Trong lòng cô ta, Tần Lam chỉ là một người phụ nữ già nua, kém cỏi, không thể sánh với cô ta, một người trẻ trung, biết cách ăn mặc và chiều chuộng đàn ông.
Lý Tam bật cười, gật gù tán thưởng lời chê bai của tình nhân. Hắn bắt đầu tuôn ra những lời lẽ quen thuộc:
“Cô ấy là vậy đấy, chẳng bao giờ để ý đến mặt mũi cho anh. Hồi mới cưới còn tạm được, chứ càng ngày càng.”
Nói đến đây, hắn thở dài, gắp một miếng thức ăn đặt vào bát của Vương Diệp Mai, ra vẻ bất lực.
“Anh chán lắm rồi. Nhưng mà nhắc đến chuyện ly hôn, cô ấy cứ đòi sống đòi chết. Lại còn mang con ra uy hiếp nữa. Anh không muốn làm lớn chuyện vì sợ ảnh hưởng đến thằng bé, nhưng ở nhà thì ngày nào cũng gây chuyện, rồi đòi mua này mua nọ dù biết anh đang khó khăn.”
Những lời nói dối vô sỉ của hắn khiến Vương Diệp Mai nở nụ cười mãn nguyện.
Cô ta càng thêm tự tin rằng mình là người duy nhất hiểu và xoa dịu được “nỗi đau” của hắn.
Trong nhà hàng đông người, Vương Diệp Mai cố tình dựa sát vào người Lý Tam, thậm chí còn dùng ngực chà nhẹ lên tay hắn.
“Thôi, đừng buồn nữa. Có em yêu anh mà. Nào, uống với em một ly chúc mừng công việc mới của anh!”
“Được, uống chứ. Để anh rót.” Lý Tam hớn hở nâng ly, cười đến mức hai mắt híp lại.
Khi cả hai cụng ly, bàn tay đê tiện của hắn không ngừng sờ soạng khắp người cô ta.
“Công việc này vất vả lắm anh mới đậu được. Có lương rồi anh sẽ cho em nhiều hơn. Em cứ chờ đi, anh không để em thiệt đâu.”
“Anh nói thì phải giữ lời đấy nhé.” Vương Diệp Mai nghiêng người cười khúc khích, tay khẽ gõ nhẹ lên vai hắn.
Cả hai tiếp tục bữa tối trong không khí thân mật, không chút ngại ngần trước ánh mắt của những thực khách xung quanh.
Khi ăn xong, Lý Tam nhanh chóng thanh toán hóa đơn.
Không cần bàn bạc thêm, hai người cùng nhau rời khỏi nhà hàng, bắt một chiếc taxi và đi thẳng đến nhà nghỉ gần đó.
Trên đường đi, Vương Diệp Mai khoác tay hắn, đầu tựa vào vai, miệng thì thầm những lời ngọt ngào:
“Anh yên tâm, em sẽ không bao giờ đòi hỏi như cô ta. Em chỉ cần có anh bên cạnh là đủ.”
Lý Tam bật cười, vuốt ve mái tóc cô ta, ánh mắt đầy sự thỏa mãn.
Trong căn phòng nhỏ của nhà nghỉ, ánh đèn mờ, không khí đầy vẻ ám muội. Một kẻ phản bội, một kẻ trơ trẽn, quấn lấy nhau.
Với Lý Tam, đây là nơi hắn cảm thấy bản thân được yêu thương và tôn trọng, một sự tôn trọng giả tạo từ một người phụ nữ luôn biết cách thỏa mãn cái tôi thấp kém của hắn.
Còn với Vương Diệp Mai, cô ta tự đắc khi nghĩ mình đã chiến thắng Tần Lam, giành được trái tim của một người đàn ông đã có gia đình.
Cả hai không hề hay biết rằng, ngay khi bọn họ đang hưởng lạc, một chiếc lưới vô hình đã dần bủa vây, sắp sửa khiến bọn họ biết đến hai chữ trả giá và hối hận.