Chương 16 - Đối tượng công lực là Chủ Thần - Đối tượng công lược là Chủ Thần

Đó là lần đầu tiên ta gặp A Lăng ở ngôi miếu đổ nát giữa núi rừng.

Những hình ảnh sau đó, từng khung hình một, không khác gì trong ký ức.

Tạ Trạc nhất kiến chung tình với Hà Khinh Ý, quên mất ta.

Ta bị bỏ rơi, rơi xuống vực sâu.

Chỉ là lần đó, A Lăng đã không cứu được ta.

Ta cứ như vậy mà chết đi một cách hoang đường.

Còn Tạ Trạc, kết duyên cùng Hà Khinh Ý, trở thành Minh chủ Tiên Minh đời tiếp theo.

"Đây là chuyện xảy ra ở thế giới đầu tiên."

Trong im lặng, Yên Lăng đột nhiên lên tiếng.

Hắn chậm rãi nói tiếp: "Không phải ngươi rất muốn tìm lại ký ức của mình sao?"

"Ba ngàn thế giới, ngoại trừ thế giới đầu tiên là thật sự tồn tại, còn lại đều là ảo ảnh."

"Ngươi vốn dĩ là Lâm Y... đây mới là tên thật của ngươi."

Ta hỏi: "Tại sao Tạ Trạc lại phản bội?"

Yên Lăng cười, ta thấy sự giễu cợt trong mắt hắn.

"Bởi vì 'thế giới thực' mà chúng ta đang ở là một cuốn sách, còn Hà Khinh Ý là nữ chính."

"Còn kết cục của ngươi —— tất cả mọi người đều phản bội ngươi, lựa chọn nàng ta, bao gồm cả Tạ Trạc."

"Ngoại trừ con hung thú ngươi nhặt về."

"Hung thú không biết nữ chính là gì, nhưng hung thú cảm nhận được... tình yêu."

"Ngươi rơi xuống vực, chết ngay tại chỗ. Ta thu hồi hồn phách của ngươi, để ngươi không ngừng xuyên qua tu luyện trong những tiểu thế giới ta tạo ra, không bị cái gọi là cốt truyện khống chế."

Kết thúc của câu chuyện này, giả ý hay chân tình, đều không đáng nhắc đến.

Chỉ có hoa Lăng Tiêu nở rộ trên tường cao, bất diệt.

Cổ họng ta nghẹn lại.

Rất lâu sau, mới nghe thấy giọng nói khàn khàn của chính mình:

"Vậy, hệ thống và ba ngàn thế giới ——"

Yên Lăng yên lặng nhìn ta: "Là vật tạo ra từ ý niệm của ta."

"Chúng không phải là thật."

"Tất cả đều là ảo ảnh, chỉ có ta và ngươi, là thật."

"Vậy, 002 thì sao?"

"002 là một tia chấp niệm của Tạ Trạc dành cho ngươi."

Giọng điệu Yên Lăng bình thản, như đang đọc một bài thơ bình thường.

"Lang kỵ trúc mã lai, nhiễu sàng lộng thanh mai."

Ta bỗng nhiên đỏ mắt.

"Câu hỏi cuối cùng."

"Tại sao, thế giới cuối cùng, lại là thế giới này?"

"Bởi vì ——"

Vẻ mặt Yên Lăng dịu dàng, không giống bạo quân mà ta quen biết.

"Ba ngàn thế giới, chỉ khi ngươi gặp ta, nhân quả mới tạo thành vòng tròn khép kín."

Không biết nhớ đến điều gì, Yên Lăng nhìn về phía chân trời xa xăm, mỉm cười.

"Cả thế giới là một cuốn sách, mỗi người đều đang đi đến cái gọi là kết cục đã định."

"Ta muốn ngươi nhảy ra khỏi đó, thoát khỏi thế giới này, không bị ràng buộc bởi cái gọi là cốt truyện và số phận."

"Ngươi vốn nên... tự do."

Ba ngàn lần luân hồi, tu thành chân thân.

Con đường sống dẫn đến tự do, chỉ có thành thần.

[Ting ting, chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ xuyên nhanh số 3000.]

[Đạt được thành tựu: Bạch nguyệt quang của ba ngàn thế giới]

Ta nhỏ giọng hỏi: "Vậy còn ngươi?"

"Ta là hung thú Hỗn Độn. Là Hỗn Độn, vốn nên về với hư vô."

"Ta đưa ngươi đến đây thôi."

Kim quang như mưa, đột nhiên rơi xuống.

Gió mang đến những lời cuối cùng của hắn.

"Chuyện cũ, đều không đáng nhắc đến."

"Thành thần đi, tỷ tỷ."