Chương 7 - Dối Trá Trong Tình Yêu

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Phó Cảnh vẫn luôn ngồi cạnh Tề Thư Nhiễm, ánh mắt không rời cô một giây.

Tề Thư Nhiễm thèm ăn cua, Phó Cảnh kiên nhẫn hạ giọng dỗ dành:

“Ngoan, em đang mang thai, không ăn được. Đợi em sinh xong, anh mua cho em ăn.”

Tề Thư Nhiễm mắt đỏ hoe muốn làm nũng, Phó Cảnh thở dài, rút từ ví ra một thẻ đen không giới hạn đưa cho cô.

Chiếc thẻ đen nhanh chóng khiến cả buổi tiệc xôn xao.

“Không phải chứ, cậu Cảnh vẫn còn luyến tiếc Tề Thư Nhiễm thật sao?”

“Haizz, ai bảo người yêu hiện tại không thắng nổi ánh trăng sáng trong lòng?”

Giữa tiếng bàn tán, Linh Nghiên vẫn lặng lẽ ngồi nơi góc phòng.

Cô cúi đầu nghịch điện thoại, như thể mọi ồn ào náo nhiệt xung quanh chẳng liên quan gì đến mình.

Tề Thư Nhiễm đảo mắt nhìn quanh, ánh mắt cuối cùng rơi xuống người Linh Nghiên đang ngồi lặng lẽ trong góc, cô ta giẫm giày cao gót bước tới, gương mặt đầy đắc ý.

“Hôm nay là tiệc độc thân trước đám cưới của cô với anh Cảnh, nhưng lại bị tôi chiếm hết hào quang, mọi người đều vây quanh tôi, nịnh tôi, chắc cô tức lắm nhỉ?”

“Nhưng cho dù cô có tức đến mấy cũng chỉ có thể nghiến răng mà chịu đựng thôi. Dù sao thì cho dù cô có ở bên anh Cảnh suốt năm năm khó khăn nhất thì sao? Chỉ cần tôi xuất hiện, người anh ấy yêu nhất vẫn là tôi.”

Linh Nghiên biết Tề Thư Nhiễm muốn chọc giận cô, nhưng nước mắt của cô đã cạn sạch từ ngày xuất viện.

Tề Thư Nhiễm thấy cô không phản ứng, trong mắt ánh lên một tia lạnh lẽo.

Ánh mắt cô ta rơi vào chiếc vòng tay ngọc trên cổ tay Linh Nghiên, tia ghen tỵ lướt qua Bất ngờ, cô ta giật lấy chiếc vòng.

“Cô điên rồi à? Cô định làm gì?”

Linh Nghiên đưa tay định giành lại, nhưng Tề Thư Nhiễm âm thầm dùng lực.

Cô ta mân mê chiếc vòng ngọc, trong mắt tràn đầy đố kỵ và không cam lòng:

“Nghe nói đây là quà của dì Phó tặng cô, coi như là lễ vật cho con dâu tương lai?”

Linh Nghiên nhìn thẳng cô ta, định lên tiếng, thì thấy Tề Thư Nhiễm đột nhiên nhét chiếc vòng vào miệng, cố ý kéo rách khóe môi đến chảy máu.

Máu tươi nhỏ giọt theo khóe miệng, Tề Thư Nhiễm ngã nhào xuống đất, chiếc vòng tay ngọc cũng rơi xuống sàn.

Cô ta ngẩng đầu, khóc thút thít:

“Chị dâu, em chỉ thấy vòng tay dì Phó tặng chị đẹp quá, sao chị lại nhét nó vào miệng em, đau quá, hu hu hu……”

Linh Nghiên còn chưa kịp phản ứng thì một bóng người đen lao đến, cô bị đẩy mạnh ra.

Không đứng vững, cô ngã nhào, đập vào bàn bánh kem khổng lồ.

Vết thương trên đầu lại nứt ra, máu chảy ròng ròng.

Bánh kem rơi đầy người cô, dính nhớp nháp.

Linh Nghiên đau đến đỏ mắt, ngẩng đầu nhìn Phó Cảnh đang lao đến.

Anh không liếc nhìn cô lấy một cái, chỉ lo lắng dùng khăn tay lau máu nơi khóe miệng Tề Thư Nhiễm, trong mắt tràn đầy xót xa.

Cuối cùng Linh Nghiên cũng hiểu rõ, Tề Thư Nhiễm đang diễn trò gì.

Cô lau sạch kem trên mặt, nhặt chiếc vòng tay ngọc dưới đất lên, đưa cho Tề Thư Nhiễm.

Ngay lúc Phó Cảnh tưởng cô đang khiêu khích, chuẩn bị nổi giận—

Linh Nghiên nắm lấy cổ tay Tề Thư Nhiễm, đeo chiếc vòng tay vào cho cô.

“Dì Phó tặng tôi đó, cô thích lắm phải không? Vậy tôi tặng cô.”

Tề Thư Nhiễm ngẩng đầu ngơ ngác, quên cả việc tiếp tục đóng vai tội nghiệp.

Phó Cảnh cau mày, không hiểu Linh Nghiên đang toan tính gì.

“Đây là quà sinh nhật mẹ tôi tặng em, chỉ con dâu nhà họ Phó mới được đeo.”

Linh Nghiên đứng dậy, lạnh nhạt đáp:

“Bị cô ta chạm vào rồi, dơ bẩn, tôi không cần nữa.”

Nói xong, cô quay người rời đi, không quan tâm biểu cảm của hai người phía sau, bước chân khập khiễng mà dứt khoát.

Phía sau, Phó Cảnh nhìn bóng lưng lạnh lùng của cô, gương mặt tuấn tú trở nên âm trầm.

Nửa đêm, Phó Cảnh cuối cùng cũng về.

Sau khi rửa mặt, anh chui vào chăn, nhìn Linh Nghiên đang quay lưng lại, khẽ thở dài:

“Em đừng giận nữa, cũng đừng luôn đối đầu với Nhiễm Nhiễm, con bé rất kính trọng và quý mến chị dâu như em.”

“Nhiễm Nhiễm nói, nó muốn chủ động cải thiện quan hệ với em, nên mấy ngày tới sẽ ở lại nhà mình, em đừng làm khó nó nữa nhé.”

Linh Nghiên nhắm mắt, không đáp lại, chỉ bình tĩnh nói:

“Nếu, em nói nếu, Tề Thư Nhiễm không phải là ‘Vô Âm’, anh vẫn sẽ tốt với cô ta như vậy sao?”

Phó Cảnh nhẹ nhàng xoa đầu cô, giọng khàn khàn:

“Nó là em gái anh mà, anh tốt với nó vì nó là Tề Thư Nhiễm, không liên quan gì đến chuyện có phải ‘Vô Âm’ hay không.”

“Ừm.”

Linh Nghiên khẽ cúi mắt, nhẹ nhàng đáp.

Dù sao cũng chỉ còn một ngày cuối cùng, cô chỉ cần chịu đựng thêm một ngày nữa.

Sáng hôm sau, Linh Nghiên vừa tỉnh dậy đã nghe thấy tiếng cười ngọt ngào từ tầng hai.

Cô bước ra khỏi phòng, từ xa đã thấy trong sảnh tầng hai, Phó Cảnh đang dạy Tề Thư Nhiễm cắm hoa.

Hai người ngồi sát nhau, Phó Cảnh dịu dàng chỉ cho cô ta cách tỉa cành, phối hoa.

Cảnh tượng ấy ấm áp vô cùng khiến Linh Nghiên ngẩn người.

Khi Phó Cảnh còn bị liệt, cô sợ anh buồn chán, từng chủ động dạy anh cắm hoa.

Anh có trí nhớ rất tốt, cô chỉ dạy một lần là anh đã thành thạo.

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)