Chương 5 - Dối Trá Trong Tình Yêu
Ông cụ Phó đến bệnh viện thăm anh, nghe bác sĩ nói khả năng hồi phục không cao, liền bắt đầu chọn người thừa kế khác.
Tối hôm đó, Phó Cảnh biến mất khỏi phòng bệnh, Linh Nghiên tìm thấy anh đang đẩy xe lăn đi thẳng vào biển lớn đang cuồn cuộn sóng.
Cô hoảng loạn khuyên can, lại bị anh đẩy mạnh một cái:
“Đừng giả vờ quan tâm tôi nữa, cô chỉ là bạn gái tôi, không phải vợ. Nếu thật sự muốn quản tôi, thì bây giờ gió lớn sóng to đấy, cô bơi một vòng đi, sau này tôi sẽ nghe cô.”
Linh Nghiên sững sờ nhìn anh, thật ra cô rất muốn nói rằng cô không hề giả vờ, cô thật sự muốn làm vợ anh.
Vì thế, dù cô không biết bơi, cũng không hề do dự, xoay người lao thẳng xuống biển.
Gió to sóng lớn, cô nhanh chóng bị cuốn đi, mất ý thức. Khi mở mắt ra lần nữa, ánh nhìn đầu tiên là đôi mắt đen đầy lo lắng của Phó Cảnh.
Gương mặt anh tái nhợt, cằm siết chặt:
“Sao em không nói với anh là em không biết bơi? Em điên rồi à? Không biết bơi mà dám nhảy xuống biển?”
Cô ngẩng đầu nhìn anh, giọng khàn đặc:
“Phó Cảnh, cho dù chân anh cả đời không lành, em vẫn muốn lấy anh. Em thật sự… còn yêu anh nhiều hơn anh tưởng.”
Từ đó về sau, Phó Cảnh không bao giờ đưa cô đến gần biển, ngay cả hồ bơi trong nhà cũng cấm không cho đổ nước.
Là vì cô thấy hồ bơi để trống kỳ quặc, Phó Cảnh mới thỏa hiệp để người làm mỗi ngày đổ nước thay nước.
Nghĩ đến đây, Linh Nghiên khẽ nhếch môi, gương mặt không chút biểu cảm:
“Muốn tôi nhặt nhẫn đúng không? Được, tôi nhặt.”
Nói xong, cô không cởi áo khoác, xoay người nhảy xuống hồ bơi.
Nước lạnh thấu xương ngấm vào da thịt, lạnh đến mức toàn thân cô run rẩy.
Linh Nghiên từ từ chìm xuống, nỗi sợ hãi nhấn chìm cô, nhưng cô cắn răng, không kêu cứu.
Rất nhanh, một vệt máu đỏ loang ra trong làn nước hồ.
Quản gia bên cạnh hoảng hốt kêu lên:
“Trời ơi, phu nhân chảy máu đầu rồi!”
Phó Cảnh lập tức cởi áo khoác, nhảy vào hồ bơi kéo Linh Nghiên lên, gầm lên giận dữ:
“Đủ rồi! Sao em lại cứng đầu như vậy? Em quay người bỏ đi không được sao?”
Linh Nghiên ngẩng đầu, nhìn chiếc nhẫn kim cương dưới đáy hồ, lạnh nhạt nói:
“Anh không bảo tôi dỗ cô ta vui sao? Tôi như thế này, ánh trăng sáng của anh chắc cũng hài lòng rồi nhỉ?”
Phó Cảnh nhíu mày, gương mặt tuấn tú u ám đến đáng sợ:
“Anh đã nói bao nhiêu lần rồi, anh thật sự chỉ xem Nhiễm Nhiễm như em gái. Nhà họ Tề ở Lâm Thành cũng không thua kém gì, em làm mấy chuyện này để người ngoài biết thì sao? Bây giờ dư luận đâu dễ dập? Anh bảo em dỗ cô ấy, để cô ấy nguôi giận, tất cả đều là vì tốt cho em!”
Giọng điệu của Phó Cảnh đầy tình cảm, như thể tất cả đều nghĩ cho cô.
Nhưng Linh Nghiên nghe mà chỉ muốn bật cười vì tức.
Anh nói dư luận khó dập.
Năm đó đường đường là người thừa kế nhà họ Phó vì Tề Thư Nhiễm mà đua xe đến liệt, chuyện đó không phải cũng bị ém đi sao?
Tề Thư Nhiễm làm càn làm quấy, bắt nạt bạn học, nhà họ Tề mang tiếng xấu, mấy năm nay chẳng phải vẫn sống phè phỡn nhờ cái cây to Phó Cảnh này sao?
Ngay cả chuyện làm thụ tinh ống nghiệm với cô ta, anh cũng giấu cô chặt như bưng.
Bây giờ, cho dù chuyện bắt cóc thật sự là cô làm, thì lại quay sang nói với cô là dư luận khó dẹp.
Nói cho cùng, là bởi vì trong lòng Phó Cảnh, cô vĩnh viễn không bằng được Tề Thư Nhiễm.
Linh Nghiên không muốn nói thêm với anh câu nào, cô cởi chiếc áo khoác đen ướt sũng, chậm rãi đi về phía phòng khách.
Chưa đi được mấy bước, có lẽ do mất máu quá nhiều, cô đột nhiên ngất xỉu.
Sắc mặt Phó Cảnh lập tức đại biến, nhanh chóng bước về phía Linh Nghiên, đúng lúc chuẩn bị bế cô lên.
Tề Thư Nhiễm bỗng cúi người ngồi xuống, khóc như hoa lê gặp mưa:
“Anh Cảnh, em đau bụng quá, đỡ em lên phòng nghỉ một lát.”
Phó Cảnh khựng lại, thu tay về, xoay người bế Tề Thư Nhiễm lên.
Anh để mặc đầu Linh Nghiên đập mạnh xuống đất, quay sang nhìn quản gia, chỉ để lại một câu:
“Chú Trần, đưa phu nhân đến bệnh viện.”
Linh Nghiên tỉnh lại lần nữa, đối diện là một đôi mắt đen đầy lo lắng.
Phó Cảnh thấy cô tỉnh lại, lập tức gọi bác sĩ, sau khi xác nhận cô không sao, mới thở phào nhẹ nhõm.
Linh Nghiên tinh mắt phát hiện tay trái mình có thêm một chuỗi hạt Phật.
Hình như là chiếc mà Phó Cảnh hay đeo.
Trợ lý bên cạnh cười nói:
“Phu nhân, cô vẫn chưa tỉnh lại, tổng giám đốc lo lắng quá nên đưa chuỗi Phật đã đeo hơn mười năm cho cô. Tối qua anh ấy còn thề trước Phật, chỉ cần cô tỉnh lại bình an, cả đời này anh ấy sẽ ăn chay, không đụng đến rượu thuốc.”
Linh Nghiên nhíu mày, có chút ghét bỏ tháo chuỗi hạt ra khỏi cổ tay, đưa lại cho Phó Cảnh.
“Không cần vì tôi mà thay đổi thói quen của mình.”
Phó Cảnh không nhận lấy, anh đeo lại chuỗi hạt Phật lên tay cô, giọng dịu dàng:
“Nghiên Nghiên, trước đây khi anh bị liệt, chẳng phải em cũng từng thề những điều tương tự sao?”