Chương 4 - Đợi Chờ Vợ Bé Nhỏ
Anh mở lời, giọng khàn hơn bình thường, như giấy nhám cọ qua màng tai, từng chữ đều nồng đậm hơi rượu và sức nặng kỳ lạ:
“Dạo này… em không ngủ ngon đúng không?”
Tim tôi như khựng lại một nhịp, sau đó đập loạn không kiểm soát.
Anh biết rồi sao?
Biết tôi mỗi đêm nằm trằn trọc trên giường, trong đầu toàn là hơi ấm từ ngón tay anh trong buổi tiệc, cùng câu “vợ tôi” ấy?
Biết tôi giống như một kẻ trộm giấu đồ quý, vừa tham lam khao khát sự dịu dàng không lời của anh, vừa sợ tất cả chỉ là ảo giác từ một bản hợp đồng?
“…Không có.”
Tôi cụp mắt, né tránh ánh nhìn quá mức nóng rực ấy, giọng khô khốc.
Anh khẽ “ừ” một tiếng, âm cuối kéo dài, ẩn chứa điều gì đó khó nói rõ.
Anh không hỏi thêm, chỉ đưa ly sữa về phía trước.
Tôi đưa tay đón lấy, đầu ngón tay vô tình lướt qua tay anh.
Ngay lúc tôi nghĩ rằng khoảnh khắc căng thẳng này đã kết thúc, tay anh vừa rời khỏi ly, lại không rút về.
Bàn tay ấm áp ấy mang theo lực đạo nhẹ nhàng mà kiên định, chậm rãi đặt lên đỉnh đầu tôi.
Lòng bàn tay anh rộng và khô ráo, nóng rực, áp lên mái tóc tôi một cách vừa vặn, thậm chí còn khẽ xoa nhẹ vài cái, như đang an ủi.
Khoảnh khắc đó, toàn bộ máu trong người tôi như trào lên đầu, rồi ngay sau đó đông cứng lại.
Tôi đứng im tại chỗ, như bị điểm huyệt, ôm ly sữa nóng hổi trong tay, không dám nhúc nhích.
Cảm giác từ lòng bàn tay anh rõ ràng đến nỗi khiến người ta run rẩy, mang theo sự cưng chiều thân mật đến mức tan vỡ.
Khoảnh khắc ấy, mọi phòng bị trong tôi đều bị đánh sập.
Chuyện này… đã hoàn toàn vượt qua ranh giới của cái gọi là “chồng theo hợp đồng” rồi!
Sức nặng trên đỉnh đầu dừng lại vài giây, cuối cùng cũng rời đi.
Anh không nhìn tôi thêm lần nào nữa, xoay người trở về phòng mình, chỉ để lại một câu nói trầm khàn:
“Uống xong thì ngủ sớm.”
Mãi đến khi tiếng cửa phòng bên cạnh khép lại, tôi mới như bị rút sạch hết sức lực, tựa lưng vào bức tường lạnh lẽo, chậm rãi trượt xuống sàn.
Ly sữa trong tay vẫn còn nóng hổi, nhưng nhịp tim tôi thì đập dồn dập như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
Nơi đỉnh đầu bị lòng bàn tay anh chạm vào vẫn nóng rát như vừa bị sắt nung chạm phải,
lưu lại một cảm giác bỏng cháy và sự xao động đủ để thiêu rụi mọi lý trí.
Từ sau đêm hôm đó, một sự cân bằng vi tế nào đó đã hoàn toàn sụp đổ.
Không khí luôn tràn ngập sự căng thẳng không lời, mỗi lần ánh mắt chạm nhau đều như có dòng điện nhỏ chạy qua.
Tôi trở nên giống một con chim sợ cánh cung, vô thức né tránh anh, sợ sự tiếp cận ấy, càng sợ bản thân sa ngã mất kiểm soát.
Vài ngày sau, buổi tiệc mừng của câu lạc bộ trường đại học đã trở thành giọt nước làm tràn ly.
Không khí náo nhiệt, trong lúc nâng ly liên tục, những ly nước hoa quả lẫn cocktail nhẹ uống vào lại tạo ra hiệu ứng mạnh ngoài dự đoán.
Lúc rời đi, chân tôi đã có phần lảo đảo, mọi thứ trước mắt bắt đầu chồng hình, đầu óc ong ong, chỉ còn một suy nghĩ rõ ràng duy nhất: về nhà, trốn về cái vỏ an toàn ấy.
Không biết lên lầu bằng cách nào, không biết vào nhà bằng cách nào.
Ý thức như chìm sâu dưới đáy nước đục, mơ hồ cảm nhận được có cánh tay nâng đỡ lấy cơ thể, vòng tay ấy rộng lớn quen thuộc, mang theo mùi tuyết tùng khiến lòng người an tâm.
Là anh.
Cơ thể được nhẹ nhàng đặt lên chiếc giường êm ái, lún xuống theo dáng người.
Tôi nhắm chặt mắt, nhưng hàng mi không kiềm được mà run rẩy dữ dội, lộ ra lớp ngụy trang.
Tim đập dữ dội trong lồng ngực, như muốn phá tan cả xương sườn.
Cồn trong người khuếch đại mọi giác quan, đồng thời cũng khuếch đại cả nỗi khát khao và sợ hãi âm thầm.
Giữa bóng tối hỗn độn, giác quan trở nên sắc bén đến dị thường.
Tôi cảm nhận được luồng khí mỏng manh do anh cúi người tạo ra, cảm nhận được hơi thở ấm nóng của anh lướt qua trán, qua lông mày, quyện mùi rượu nồng với mùi hương thanh mát vốn thuộc về anh, giống như một tấm lưới vô hình bao trùm lấy tôi.
Sau đó, một giọng nói trầm khàn, chỉ còn hơi thở yếu ớt, quyện với hơi nóng cháy bỏng, chậm rãi chui vào tai tôi:
“Duệ Duệ…”
Hai tiếng ấy, từ giọng nói ấy thốt ra, mang theo vẻ dịu dàng như thở dài, nhẹ như lông vũ lướt qua đầu dây thần kinh nhạy cảm nhất.
“…Em có biết giả vờ ngủ thì phải chịu phạt thế nào không?”
Giọng nói gần đến mức như sát bên tai, từng chữ mang theo móc câu nhỏ, trực tiếp mắc vào nơi sâu thẳm trong lòng tôi.
Tôi sợ đến mức nín thở, toàn thân cứng đờ như đá, không dám cử động, ngay cả hàng mi cũng không dám rung lên nữa.
Ngay sau đó, một cảm giác ấm áp, mềm mại nhưng khô ráo, vô cùng dịu nhẹ, mang theo sự trân trọng đầy cẩn trọng, rơi lên mí mắt tôi.
Như một bông tuyết nhẹ tan, lại như một giọt sáp nóng chảy nhỏ xuống.
Nụ hôn đó rất nhẹ, rất ngắn. Nhưng lại mang theo sức mạnh như một lời tuyên bố, khiến linh hồn run rẩy.
5
Nụ hôn thoáng qua như chuồn chuồn đạp nước ấy, như một vết khắc bỏng cháy, hoàn toàn thiêu rụi mọi sự giả vờ của tôi.
Sau khi Chu Tứ rời khỏi phòng, tôi bất chợt bật dậy từ trên giường, trong bóng tối, tim đập điên cuồng như muốn thoát khỏi cơ thể.
Anh biết rồi! Nhất định là anh đã biết hết!
Biết những suy nghĩ nực cười mà tôi tưởng đã giấu kín, biết tôi như một diễn viên tồi tệ, lại đem tình cảm thật sự phơi bày lên sân khấu của hợp đồng!
Cảm giác xấu hổ và sợ hãi khổng lồ ập đến như thủy triều lạnh giá, nuốt chửng lấy tôi trong nháy mắt.
Tôi thu mình vào sau tấm rèm dày nặng, giống như một tù nhân bị mắc kẹt trên hoang đảo, bên ngoài cửa kính sát đất là ánh đèn thành phố không bao giờ tắt, chiếu lên khuôn mặt tái nhợt và rối loạn của tôi.
Tôi cắn chặt môi dưới, nếm được vị tanh mặn như sắt gỉ, dùng chút đau đớn nhỏ bé này để cố nuốt xuống tiếng nức nở đang trào lên cổ họng.
Không được khóc.
Tuyệt đối không được khóc trước mặt anh.
Như thế quá nhục nhã, quá đáng thương.
Như thể đang khúm núm cầu xin một chút bố thí nhỏ nhoi ngoài phạm vi hợp đồng.
Những ngày sau đó, tôi biến mình thành một hồn ma.
Cố tình tránh né mọi thời điểm có thể chạm mặt anh, tránh anh như tránh ôn dịch.
Buổi sáng, tôi lén rời nhà trước khi anh thức dậy để đến thư viện. Tối mịt mới lê bước mệt mỏi quay về.
Chỉ cần nghe thấy tiếng mở cửa thư phòng, hoặc tiếng anh nói chuyện trong phòng khách (đa phần là công việc), tôi lập tức rút vào phòng mình, khóa trái cửa, như một con thỏ bị dọa sợ.
Tôi lôi bản hợp đồng tiền hôn nhân ra, nhét dưới gối, mép giấy lạnh lẽo cào vào da thịt, giống như một lời nhắc nhở và cảnh cáo không lời:
Tỉnh lại đi, Hướng Duệ.