Chương 6 - Đợi Chờ Một Kiếp Người

Quay lại chương 1 :

“Tỷ tỷ? Tỷ tỉnh rồi sao?”

Từ Thanh Tùng kinh ngạc cúi sát lại gần, sau đó như cơn gió lốc lao ra ngoài:

“Triệu đại tẩu! Tuyết Dao tỷ tỉnh rồi! Đại phu! Mau đến xem, tỷ ấy tỉnh thật rồi!”

Một phen nhốn nháo huyên náo vang lên trong sân.

Trong những lời vội vã dồn dập của mọi người, ta mới biết

Ta đã hôn mê suốt nửa tháng trời.

Trong khoảng thời gian ấy, Triệu đại tẩu gần như không ăn không ngủ, túc trực bên cạnh ta.

Từ Thanh Tùng thì lặn lội mấy trăm dặm, mời cho được một vị lão đại phu có tiếng về tận đây chữa trị.

Con trai út nhà họ Triệu—bé Thạch Đầu—ngày nào cũng kéo chiếc ghế con, ngồi bên giường ta canh chừng không rời nửa bước.

Thì ra, trong giấc mơ mà ta thấy có người tựa cằm ngồi bên giường mình… không phải là Chu Minh Quang,

Mà là Thạch Đầu nhỏ bé ấy.

Hôm đó, khi đang vừa nghỉ ngơi vừa dạy Thạch Đầu viết chữ ngoài hiên,

Triệu đại tẩu vừa cười vừa kể:

“Thằng nhóc này dám hứa với mấy binh sĩ ngoại tỉnh ở cổng thành rằng—đợi nó học xong viết chữ, sẽ giúp họ viết thư về quê miễn phí.”

Ta khựng người, trong lòng chấn động.

Một bức gia thư—nặng tựa ngàn vàng.

Thạch Đầu… đúng là một đứa trẻ tốt!

Đúng lúc ấy, ngoài sân có người gõ cửa.

Là mấy huynh đệ cùng doanh với Chu Minh Quang, nghe tin ta tỉnh lại, đặc biệt tới thăm hỏi.

“Đệ muội, đây là bọc đồ Minh Quang để lại, trước đó bọn ta chưa kịp giao cho muội.”

Ta mở ra xem, bên trong là một gói bạc và một cuộn trúc giản.

Trên trúc giản, dày đặc những khắc ghi ngày tháng

Từ ngày chàng rời quê hương,

Đến ngày cuối cùng chàng rời khỏi doanh trại.

Còn có một cây trâm bạc khắc hình hoa mai, trên thân trâm có khắc một dòng chữ nhỏ:

【Cùng nàng, tóc xanh đến bạc đầu.】

Một cơn xót xa bất chợt trào dâng nơi hốc mắt

Thì ra, chàng chưa bao giờ quên lời hứa với ta.

Dù là ở kiếp trước… hay kiếp này!

“Minh Quang thường xuyên nhắc đến muội, vốn định năm nay sẽ về quê thành thân…”

Một binh sĩ lớn tuổi, nước da sạm đen còn chưa nói dứt câu, đã nghẹn ngào bật khóc.

Thì ra, Chu Minh Quang vốn biết chuyến vận chuyển lương thảo này vô cùng nguy hiểm.

Nhưng vì nghĩ mình sắp được về quê, nên muốn gánh thêm phần nặng cho huynh đệ, đỡ cho người khác một lần vào sinh ra tử.

14

Ngày rời khỏi Vọng Bắc thành, trời hiếm hoi đổ một trận mưa nhẹ.

Trên đài lửa, các binh sĩ vẫn đứng thẳng tắp trong làn mưa phùn lất phất.

Tiếng lục lạc lạc đà hòa với mùi khói bếp nhè nhẹ vương vấn bên ngoài cổng thành.

Triệu đại tẩu cố níu giữ:

“Tuyết Dao, đợi mưa tạnh hẵng đi, được không?”

Ta từ chối.

Có những chuyện… không thể chờ.

Chờ rồi—có khi là bỏ lỡ cả đời.

Trong tay nải của ta, chật ních toàn là thư nhà.

Là những bức thư binh sĩ nơi đất khách gửi về cho người thân.

Kiếp trước, những điều ta đợi không thấy

Kiếp này, ta không muốn chứng kiến người khác cũng bỏ lỡ như ta từng.

Lúc ra khỏi thành, Từ Thanh Tùng lại đuổi theo.

“Tỷ đã hứa—dù đi đâu cũng sẽ mang ta theo mà!”

Gương mặt cậu tràn đầy tủi thân, trông chẳng khác gì một con mèo nhỏ bị bỏ rơi.

Ta vừa định từ chối, thì cậu đã vội vàng nói thêm:

“Chờ tỷ gửi hết thư, ta sẽ về quê, đi thăm A nương.”

Thời gian qua ta khuyên cậu không ít lần.

A nương của cậu tuy thiên vị con riêng,

Nhưng không có nghĩa là không nhớ thương đứa con ruột này.

Ta không muốn cậu mang theo tiếc nuối,

Lại càng không muốn… để một lần chờ đợi khác hóa thành lỗi lầm cả đời.

Giờ phút này, cậu chịu gật đầu quay về

Trong lòng ta mừng đến không nói nên lời.

Binh sĩ nơi Bắc địa đến từ khắp bốn phương tám hướng.

Nhân lúc đưa thư, chúng ta đi qua rất nhiều vùng đất.

Ở Tái Bắc, ta gặp một bà mẹ già, gương mặt đầy dấu vết của năm tháng.

Bà nâng niu bức thư mỏng manh trong tay, ngón tay run run mà vuốt ve như báu vật.

Đến đất Thục, có một cô nương giống hệt ta của kiếp trước.

Nắm trong tay lá thư của vị hôn phu gửi về, vừa khóc vừa cười như một đứa trẻ.

Các nàng mang cả thịt khô để dành dịp Tết ra nấu cơm cho bọn ta,

Miệng không ngớt hỏi về phương Bắc, hỏi từng việc nhỏ nhặt về người nhà nơi biên cương.

Trên đường ngang qua Thanh Châu, ta lại gặp Lương Tứ Nương năm nào.

Nàng thấy đóa hoa trắng cài nơi mái tóc ta, khẽ ngẩn người.

Sau đó, dịu dàng lên tiếng an ủi:

“Tiết ai! Dù ngày tháng có khó khăn đến đâu… cũng phải bước tiếp về phía trước.”

Khi biết mục đích chuyến đi của ta là để gửi thư nhà cho các binh sĩ trấn thủ biên cương, Lương Tứ Nương lập tức nói rằng nàng có thể giúp.

Đoàn thuyền của nàng đi khắp Nam Bắc, chỉ một câu nói đã giúp chúng ta bớt được biết bao nhiêu vất vả đường xa.

Lúc từ biệt, nàng trao cho ta một tấm thẻ đồng:

“Đây là tín vật của thương đội nhà họ Lương. Sau này nếu cần gửi thư, chỉ cần đưa tấm thẻ này cho chưởng quầy.

Hễ nơi nào có thương đội, thư đều sẽ được gửi đến miễn phí.”

Ta vừa định cúi người tạ ơn, Lương Tứ Nương đã đỡ lấy cánh tay ta:

“Thư nhà khó gửi… Ta giúp không phải vì ai khác, mà là giúp chính ta năm xưa.”

15

Trên đường rong ruổi, chúng ta đã gặp vô vàn con người đủ dạng.

Ánh mắt của Từ Thanh Tùng cũng dần dần trở nên dịu lại.

Mỗi lần nhắc đến A nương, lời lẽ không còn cứng nhắc như trước.

Hôm đó, chúng ta đứng trên đỉnh núi.

Mặt trời mọc rực rỡ như lửa vỗ cánh từ tro tàn, cả gió sớm cũng dường như chậm rãi hơn đôi phần.

Giữa khoảnh khắc tĩnh lặng ấy, Từ Thanh Tùng chợt cất lời:

“A nương thiên vị A huynh… kỳ thật cũng là có nguyên do.”

Ta lặng lẽ lắng nghe, cậu tiếp tục:

“A huynh có ngoại tộc có chút thế lực trong trấn, từ ngày A nương gả vào nhà họ Từ, bà đã tận tâm tận lực với A huynh.

Bà thường nói chỉ mong họ vì công nuôi dưỡng mà cho ta và tỷ tỷ một con đường sống.”

“Dương Tuyết Dao, tỷ có thể cùng ta… về nhà thăm A nương một chuyến không?”

Từ Thanh Tùng đã cùng ta đi qua biết bao vùng đất,

Ta sao có thể bỏ rơi cậu ở điểm cuối cùng này.

Ta không để tâm đến một chi tiết trong câu nói ấy

Không phải về nhà, mà là về nhà thăm A nương.