Chương 8 - Đợi Anh Quay Về
Chỉ mặc áo ngủ mỏng, sắc mặt xanh xao, người gầy rộc đi — không còn sự sắc bén, chỉ còn yếu đuối và tuyệt vọng.
Tôi đang bế Minh Uyên hát ru. Anh ta đứng ở cửa, không dám bước vào, chỉ nhìn mẹ con tôi bằng ánh mắt bi thương.
Rất lâu sau, anh ta khàn giọng:
“Thanh Uyên… chúng ta có thể bắt đầu lại không?”
Tôi không dừng hát, cũng không nhìn anh ta: “Phó Tịch Xuyên, muộn rồi.”
“Anh biết anh sai đến mức không thể tha,” anh ta bước tới một bước, giọng đầy cầu xin, “Cho anh một cơ hội chuộc lỗi. Anh sẽ dành tất cả những gì tốt nhất cho em và Minh Uyên, anh thề…”
Tôi cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn anh ta.
Hối hận trong mắt anh ta là thật. Nhưng trái tim tôi từ lâu đã hóa tro lạnh.
“Tình yêu không phải thứ muốn vứt đi rồi nhặt lại là nhặt.”
“Anh ném nó xuống đất, giẫm lên, làm nó đầy bùn và máu. Rồi anh rửa sạch nó, mang trả lại cho tôi, nói nó vẫn tốt.”
“Nhưng bên trong nó đã mục nát, vỡ vụn.”
Tôi bế Minh Uyên bước đến trước mặt anh:
“Tôi từng yêu anh bao nhiêu, giờ tôi không còn yêu bấy nhiêu.”
“Tình yêu của tôi chết vào buổi chiều anh sai người trói tôi lên giá.”
“Chết khi mẹ Trương cầm kim chỉ bước đến bên tôi.”
“Chết trong từng lần anh vì một lời dối trá mà bỏ rơi mẹ con tôi.”
“Anh cho tôi không phải tình yêu — mà là lưỡi dao suýt giết tôi.”
“Giờ tôi không cần gì nữa. Không dao, không ‘những điều tốt nhất’ của anh.”
Tôi đưa đơn ly hôn và cây bút cho anh ta:
“Ký đi. Đây là việc cuối cùng anh có thể làm cho tôi.”
Anh ta nhìn chăm chăm vào tờ giấy. Cả người run bần bật.
Nước mắt rơi — người đàn ông chưa từng khóc ngoài chiến trường, lúc này lại khóc như đứa trẻ.
“Thanh Uyên… đừng đi…”
“Buông tay… là tốt cho cả anh lẫn tôi.”
Giọng tôi nhẹ, nhưng dứt khoát.
Anh ta gồng lên chống đỡ rất lâu. Cuối cùng, bàn tay run rẩy ký xuống.
Cúi ký ấy như rút hết sinh lực trong người anh.
Ký xong, anh ta ngẩng đầu, nhìn mẹ con tôi. Đôi mắt tràn đầy tuyệt vọng.
“Anh… có thể ôm nó một lần không? Chỉ một lần.”
Tôi do dự, rồi đưa con cho anh.
Anh ta đón con một cách lóng ngóng. Đôi bàn tay từng cầm súng chắc nịch lúc này run đến mức không giữ nổi.
Anh cúi xuống hôn lên trán Minh Uyên — nóng bỏng như bỏng lửa. Nước mắt rơi xuống mặt con, anh ta luống cuống lau đi:
“Minh Uyên… quên cha đi.”
Anh trả con lại cho tôi. Như trao đi cả thế giới của anh.
Sáng hôm sau, tôi mang theo Minh Uyên, cùng chị và Thanh Hoan rời khỏi đại viện.
Xe lăn bánh khỏi cổng, tôi không ngoái đầu.
Nghe nói ngày hôm đó, Phó Tịch Xuyên ngồi một mình trong thư phòng suốt cả ngày.
Trên bàn, đặt con lục lạc anh từng không dám đưa cho con.
Vài năm sau, ở một quán cà phê ngoài trời tại Pháp, tôi tình cờ thấy bản tin trong tờ báo.
Một góc nhỏ đăng tin: Phó Tịch Xuyên tử trận trong nhiệm vụ gìn giữ hòa bình, lấy thân che đạn cho đồng đội.
Người ta nói, lúc chết, trong ngực anh có một tấm ảnh phụ nữ cũ đã mờ không còn thấy rõ mặt.
Tôi nhìn Minh Uyên đang chạy đùa với đàn chim bồ câu trên bãi cỏ. Nụ cười của con trong trẻo, rạng rỡ.
Mặt trời rải ánh nắng ấm lên vai con.
Tôi nâng tách cà phê, nhấp một ngụm. Vị đắng nhẹ, rồi chậm rãi ngọt hậu.
Bao nhiêu yêu, hận, đau thương… gió đã cuốn đi hết.
Cuối cùng, tôi có được điều tôi muốn — một cuộc đời bình yên và tự do.
[Toàn văn hoàn]