Chương 3 - Đọc Tâm Tổng Tài
6
Người thế thân sắp phải chạm mặt bạch nguyệt quang, theo lẽ thường thì phải thấy đau lòng chứ nhỉ?
Sau khi suy nghĩ kỹ càng, tôi cố gắng nặn ra một nụ cười gượng gạo.
“Tổng giám đốc Lâm, anh biết rõ tôi và cô ấy có vài phần giống nhau, anh bảo tôi đi, tôi phải đối diện với bản thân thế nào đây?”
Lâm Cảnh Châu cười khẩy:
“Tần Triêu Triêu, tôi không biết cô cũng có lòng tự trọng đấy. Đi với tôi, tôi cho cô mười vạn!”
Phí phẫu thuật, hóa trị, thuốc đặc trị cho mẹ nuôi, thứ nào cũng cần tiền.
Mười vạn! Đây là mười vạn đấy!
Trước sinh mệnh của người quan trọng nhất, lòng tự trọng thì đáng gì?
Tôi nhìn anh ta bằng ánh mắt có chút tổn thương, rồi châm chọc nói:
“Ha! Tổng giám đốc Lâm nói nhiều như vậy, chẳng qua chỉ muốn dùng tôi để cho Tống Lộc Sanh thấy rằng anh yêu cô ấy biết bao, không thể quên cô ấy đến mức nào, đúng không?”
Lâm Cảnh Châu lập tức nhập vai, đôi mắt đỏ hoe, nghiến răng nghiến lợi nhìn tôi:
“Tần Triêu Triêu, cô nói đúng rồi! Tôi chính là muốn để cho tất cả mọi người biết rằng, tôi không quên được Tống Lộc Sanh! Tôi chính là muốn cô ấy!”
Chúng tôi đột nhiên giằng co gay gắt, khiến người phụ nữ đứng bên cạnh giật bắn mình.
Bà ta nuốt nước bọt, cố gắng khuyên nhủ:
“Cảnh Châu à, Tống Lộc Sanh đã kết hôn rồi, con còn định quấy rối cuộc sống của người ta sao? Xen vào gia đình người khác là việc chúng ta không nên làm! Con quên nhà mình đã tan nát vì chuyện đó rồi à?”
Tôi trừng mắt nhìn Lâm Cảnh Châu, anh ta cũng trừng mắt nhìn tôi.
Người phụ nữ đứng cạnh chịu không nổi nữa.
Năm đó, bố của Lâm Cảnh Châu ngoại tình với mẹ của Tống Lộc Sanh, phá nát gia đình này.
Cả đời bà ta căm ghét nhất là những kẻ chen chân vào gia đình người khác, dù có là con trai mình cũng không ngoại lệ.
Tìm một thế thân vẫn còn đỡ hơn làm kẻ thứ ba!
Bà ấy thấp thỏm liếc nhìn tôi và Lâm Cảnh Châu, như thể đã hạ quyết tâm rất lớn, rồi vỗ đùi cái bốp, nói:
“Ôi trời ơi, Cảnh Châu à! Mẹ thấy Triêu Triêu cũng rất tốt mà. Con bé giống hệt bạch nguyệt quang của con, vậy thì cứ sống tốt với nó đi! Hai đứa cứ vui vẻ bên nhau, thế là hơn bất cứ thứ gì!”
“Mẹ… mẹ sai rồi, mẹ không quản nữa! Mẹ đi đây!”
Vừa nói, bà vừa nhanh chân rời đi, như sợ nói thêm vài câu sẽ kích thích tôi rời bỏ Lâm Cảnh Châu, để anh ta thực sự đi phá vỡ cuộc hôn nhân của Tống Lộc Sanh.
Trước khi đóng cửa, bà ta còn không quên dặn dò tôi:
“Triêu Triêu, nhà chúng ta không thiếu tiền đâu. Cứ tiêu thoải mái, nếu không đủ thì đến tìm mẹ mà lấy…”
Tôi suýt chút nữa phì cười vì lời của bà ấy, may mà kịp nhìn thấy gương mặt lạnh như cá chết của Lâm Cảnh Châu nên cố gắng nhịn lại.
Anh ta muốn bám theo kịch bản? Vậy thì tôi cũng chơi tới cùng.
Trong phòng chỉ còn lại hai chúng tôi, bầu không khí bỗng trở nên nặng nề.
Tôi khoanh tay, ra vẻ đáng thương, nhìn anh ta bằng ánh mắt uất ức.
“Tổng giám đốc Lâm, tôi thấy hơi lạnh, về trước đây.”
Lâm Cảnh Châu thở ra một hơi dài, sốt ruột phất tay:
“Mau cút đi, nhìn cô là thấy bực!”
7
Tôi vào thang máy đi xuống tầng một, nhưng giọng nói của Lâm Cảnh Châu vẫn cứ vang vảng bên tai.
【Buổi tối lạnh thế này, cô ấy gầy gò nhỏ nhắn, lỡ bị cảm lạnh thì sao?】
【Mình đưa cho cô ấy một chiếc áo khoác chắc không có vấn đề gì đâu nhỉ…】
【Nhưng mà nếu đuổi theo thì có hơi kỳ quặc…】
… Tôi cao tận 1m72, có cần thiết phải gọi là nhỏ nhắn không?
Nhìn quanh không thấy bóng dáng anh ta, tôi chỉ có thể lần theo âm thanh, từng bước tiến đến khu vực nghỉ ngơi trong sảnh.
Cuối cùng, tôi dừng lại trước một chiếc ghế sofa.
Sau đó, tôi thấy một cái đầu ló ra từ phía sau.
Lâm Cảnh Châu đang ngồi xổm sau sofa, đột nhiên bị bóng tôi bao phủ, hoảng loạn bật dậy, mặt trắng bệch.
【Mẹ ơi, sợ muốn chết!】
【Không phải ma, không phải ma! Là vợ mình! Bình tĩnh, phải bình tĩnh!】
【Vợ biết mình ở đây sao? Woohoo, hóa ra chúng ta tâm linh tương thông!】
Tôi: …
Anh ta có lẽ đã chạy xuống bằng cầu thang, lồng ngực vẫn còn phập phồng dữ dội, hơi thở dồn dập.
Phát hiện ánh mắt của tôi, anh ta xấu hổ quay đi, vành tai đỏ rực như sắp chảy máu.
“Cô đừng hiểu lầm! Tôi không phải quan tâm cô đâu, chỉ sợ cô lại bám trụ ở công ty không chịu về thôi!”
Cái cách anh ta nói dối vụng về đến mức buồn cười.
Tôi không nhịn được mà bật cười.
“Tổng giám đốc Lâm, lời giải thích của anh… thật là gượng gạo. Mà tôi đâu có hỏi gì đâu?”
Lâm Cảnh Châu ho khan hai tiếng, cố gắng che giấu sự lúng túng.
Anh ta không tiếp tục tranh cãi, chỉ lặng lẽ cởi áo vest của mình, khoác lên vai tôi.
“Tần Triêu Triêu, cô có bệnh thì kệ cô, nhưng đừng làm ảnh hưởng đến bữa tiệc sinh nhật của Sanh Sanh.”
Một loạt hành động liền mạch, gọn gàng, không cho tôi bất kỳ cơ hội phản ứng nào.
Ngay lúc đó, hệ thống lập tức kích hoạt hình phạt.
Nhìn đôi môi anh ta mím chặt, bờ vai khẽ run lên, tôi bất đắc dĩ nói:
“Lâm Cảnh Châu, anh không cần phải làm vậy.”
Chỉ vì đưa cho tôi một chiếc áo khoác mà phải chịu điện giật, có đáng không?
Có lẽ anh ta tưởng tôi đang nói đến chuyện bữa tiệc sinh nhật của Tống Lộc Sanh, nên trong lòng tràn ngập tâm sự mà chẳng thể nói ra, đôi mắt thoáng chút hụt hẫng.
“Không cần cô lo. Sanh Sanh rất quan trọng với tôi… Hôm kia tôi sẽ đến đón cô, cô chuẩn bị đi là vừa.”
Một câu nói mâu thuẫn, lộ sơ hở khắp nơi.
Tôi chỉ giả vờ như không biết.
Lâm Cảnh Châu nói xong, không thèm nhìn tôi lấy một cái, quay người bước về phía thang máy với dáng vẻ lạnh lùng, ung dung.
Nhưng tôi lại thấy rõ từng bước chân loạng choạng vì bị hệ thống trừng phạt, cùng nắm tay siết chặt của anh ta.
Áo khoác vẫn còn vương chút hơi ấm của anh, hương nước cạo râu mát lạnh thoang thoảng quanh mũi.
Đêm ở A thị lạnh thật, lạnh đến mức khiến lòng tôi hơi nhói đau.
Tôi chớp mắt, thu lại ánh nhìn, cũng thu lại sự quan tâm không nên có dành cho anh ta.
Sau đó, tôi quay bước trở về nhà, dưới ánh trăng trải dài trên con đường phía trước.
8
Lâm Cảnh Châu đúng là cái miệng quạ đen.
Sợ cái gì thì cái đó đến ngay.
Tôi thực sự bị ốm rồi!
Nửa đêm tôi bắt đầu sốt cao.
Chỉ có 38 độ thôi, nhưng uống thuốc hạ sốt xong vẫn chẳng thấy khá hơn, đến nửa đêm thì thậm chí còn không nhấc nổi người.
Không biết đã trôi qua bao lâu.
Trong trạng thái mơ màng, tôi nhìn thấy gương mặt đầy lo lắng của Lâm Cảnh Châu.
“Triêu Triêu, em thấy sao rồi? Có cần tôi đưa em đến bệnh viện không?”
Bàn tay anh ta đặt trên trán tôi lạnh buốt, khiến cơ thể đang nóng rực của tôi như tìm được chỗ giải tỏa, vô thức rúc lại gần anh ta hơn.
Mẹ nuôi của tôi phải nằm viện quanh năm, thời gian dài như vậy khiến tôi dần nảy sinh nỗi ám ảnh với bệnh viện.
Hơn nữa, nếu để Lâm Cảnh Châu đưa tôi đi, hệ thống kia chắc chắn sẽ tiếp tục hành hạ anh ta.
Nghĩ đến đây, tôi lắc đầu, ra hiệu không cần.
Nhưng sau khi nói xong, tôi lại ghét bản thân mình vì quá vô dụng.
Rõ ràng đã quyết tâm xem anh ta trải qua truy thê hỏa táng tràng, vậy mà còn chưa bắt đầu, tôi đã không nỡ rồi.
“Lâm Cảnh Châu, anh là đồ khốn…”
Tôi yếu ớt mắng ra một câu, giọng không lớn, nhưng trong căn phòng yên tĩnh lại vô cùng rõ ràng.
Anh ta sững người, sau đó… vui sướng tột độ.
【Vợ gọi tên mình rồi! Vợ mắng mình rồi! Sảng khoái quá!】
【Tuyệt vời! Hôm nay lại khám phá thêm một mặt khác của vợ!】
Tôi sắp bị anh ta làm cho tức chết mất!
9
Lâm Cảnh Châu vừa nhẹ nhàng vỗ lưng tôi, vừa hạ giọng dỗ dành:
“Được được, tôi là đồ khốn! Triêu Triêu ngoan, tôi đi lấy khăn giúp em hạ sốt.”
Dáng vẻ nhẫn nại này của anh ta, làm tôi bất giác nhớ đến lần đầu tiên gặp mặt.
Hôm đó, tôi làm thêm trong một quán bar, suýt bị nhân viên phục vụ ở đó quấy rối.
Phòng bao tối mịt, hành lang ồn ào.
Không ai đến cứu tôi, tôi lần mò được một chai rượu bên cạnh, vung lên đập mạnh xuống.
Gã nhân viên phục vụ ngã xuống ngay dưới chân tôi, tôi nhìn thấy bàn tay mình dính đầy máu.
Có lẽ là do quá sợ hãi, tôi ngồi co ro trong góc, òa khóc nức nở.
Là Lâm Cảnh Châu đi ngang qua, nghe thấy tiếng khóc của tôi mà đẩy cửa bước vào.
Anh ta ngồi xổm trước mặt tôi, cẩn thận lau sạch từng ngón tay tôi, nhẹ nhàng trấn an, bảo tôi đừng sợ.
Lúc đó, tôi còn quá trẻ, chưa hiểu sự đời.
Thấy một người đàn ông đẹp tựa viên đá quý, chẳng những dễ dàng rung động, mà còn tự gắn cho anh ta cái danh “người tốt”.
Nhưng chỉ trong thời gian ngắn, Lâm Cảnh Châu đã vả tôi sấp mặt.
Hôm sau, anh ta như biến thành một người khác.
Cầm một bản hợp đồng, anh ta đặt nó trước mặt tôi, đem toàn bộ tình trạng của tôi và mẹ nuôi vạch trần không sót một chi tiết.
Anh ta hỏi tôi có muốn làm thế thân của bạch nguyệt quang không, đổi lại, anh ta sẽ cho tôi một khoản tiền đủ để chữa bệnh cho mẹ nuôi.
Tất nhiên, nếu tôi từ chối, anh ta cũng có cách để khuếch đại chuyện tôi đập người ta bằng chai rượu, khiến nó ồn ào hơn nữa.
Phẫn nộ, ấm ức, thất vọng… mọi cảm xúc cuồn cuộn kéo đến, rồi lại bị thực tế dập tắt, lặng lẽ chìm xuống.
Cho đến tận bây giờ, tôi cũng không thể phân biệt được, rốt cuộc lúc đó tôi đồng ý là vì sợ hãi trước sự uy hiếp của anh ta, hay là vì khát vọng với đồng tiền.
Lâm Cảnh Châu đặt khăn lên trán tôi, kéo tôi về thực tại.
Một âm thanh quen thuộc vang lên.
Hệ thống lại xuất hiện.
“Ký chủ, trong kịch bản này, đáng lẽ nữ chính phải gọi điện cho anh, nhưng anh lại bị nữ phụ kéo đi mới đúng!”
Sự kiềm chế của Lâm Cảnh Châu bị phá vỡ trong nháy mắt, anh ta lạnh mặt, trầm giọng hét lên với hệ thống:
“Vậy điện thoại của Triêu Triêu đâu? Nếu tôi không đến, cô ấy có thể chết đấy!”
Hệ thống ngừng lại một giây, rồi yếu ớt phản bác:
“Không nghiêm trọng đến mức đó đâu. Để đảm bảo an toàn, tình trạng bệnh của nữ chính luôn nằm trong tầm kiểm soát. Cô ấy chỉ trông có vẻ nặng hơn thôi, tất cả đều là do kịch bản yêu cầu cả.”
Không đợi Lâm Cảnh Châu phản ứng, hệ thống bên kia vang lên tiếng lật sách soàn soạt, lẩm bẩm tiếp:
“Nhưng mà, nữ chính không gọi điện thì thật kỳ lạ! Theo kịch bản là cô ấy phải gọi mới đúng… lần này lại có chuyện gì nữa đây?”
Tôi thức tỉnh năng lực đọc suy nghĩ, đồng thời cũng thức tỉnh cả ý thức của chính mình.
Tôi không bị kiểm soát nữa, thì đương nhiên kịch bản cũng không thể diễn ra theo mong muốn của hệ thống.
Hệ thống suy đi tính lại vẫn không tìm ra lý do, cuối cùng đành buông xuôi.
“Thôi bỏ đi, dù sao cao trào thật sự của bộ truyện ngược này chính là cái chết của mẹ nuôi nữ chính. Những tình tiết trước đó cũng chỉ là bước đệm, không ảnh hưởng nhiều đến kết quả cuối cùng. Mà có ảnh hưởng thì tôi cũng có cách!”
Khoảnh khắc nghe thấy từ “chết”, tim tôi như rơi xuống đáy vực.
Nỗi sợ mất đi người thân một lần nữa bao trùm lấy tôi.
Lần này là tai nạn xe? Hay ung thư bỗng nhiên trở nặng?
Mẹ nuôi đã chờ đợi ba năm, cuối cùng sắp được ghép gan rồi.
Bà sắp có một cuộc đời mới, tôi cũng sắp có thể giữ bà lại.
Bà là ánh sáng duy nhất trong cuộc đời tôi, giờ ngay cả bà cũng phải chết sao?
Trong khoảnh khắc đó, tôi không còn thấy ý nghĩa gì để tiếp tục sống nữa.
Tôi vừa giận vừa tuyệt vọng, muốn hét lên hỏi hệ thống chết tiệt này—tôi rốt cuộc đã làm sai điều gì? Người mẹ hiền lành của tôi rốt cuộc đã làm sai điều gì?
Nhưng tất cả sức lực trong cơ thể tôi bỗng chốc bị rút cạn.
Tôi không thể mở mắt, cũng chẳng thể cất lời, ngay cả cơ hội bày tỏ cảm xúc cũng bị tước đoạt.
Tôi đã theo bên cạnh Lâm Cảnh Châu suốt ngần ấy năm, anh ta thừa hiểu mẹ nuôi quan trọng với tôi đến mức nào.
Sắc mặt anh ta nặng nề, thấp giọng hỏi hệ thống:
“Thật sự không có cách nào thay đổi kết cục của bà ấy sao?”
Hệ thống lắc đầu, đáp lại bằng giọng điệu lạnh lùng:
“Để duy trì sự cân bằng của thế giới này, cũng như để bảo vệ chính tôi, tôi sẽ không cho phép điều đó xảy ra!”
Lâm Cảnh Châu im lặng rất lâu.
Hệ thống thở dài, như thể cũng bất lực.
“Nút thắt của kịch bản đã qua, nữ chính cũng không cần phải ốm nữa. Ký chủ cứ yên tâm đi.”
Lời vừa dứt, một luồng sáng trắng bừng lên.
Cơ thể tôi đột nhiên nhẹ bẫng.
Sau đó, tôi mất hết tri giác.