Chương 1 - Đọc Tâm Tổng Tài

Sau một đêm mây mưa, tổng tài lạnh lùng chê tôi không mặc nội y cùng màu với ‘bạch nguyệt quang’ của anh ta.

Giây tiếp theo, tôi nghe thấy tiếng lòng của anh ấy.

“Ông đây với cái gọi là bạch nguyệt quang trong sạch như tờ giấy trắng, làm sao mà biết cô ta mặc màu gì?”

“Thật muốn đập chết cái hệ thống chết tiệt này, cứ nhất quyết phải đi theo cái kịch bản truy thê hỏa táng tràng gì đó.”

“Mẹ kiếp, bạch nguyệt quang cái gì chứ? Ông đây yêu vợ thôi hu hu hu!”

???

Tôi, người đã làm thế thân suốt ba năm trời, chết sững tại chỗ.

1

Sáng sớm, tôi tỉnh dậy bên cạnh Lâm Cảnh Châu.

Anh ta đang ngồi bên mép giường, cài cà vạt. Nghe tiếng tôi động đậy, anh ta lạnh lùng liếc sang, giọng điệu đầy bực bội.

“Tần Triêu Triêu, làm thế thân thì phải làm cho trọn. Tôi đã nói rồi, cô ta thích mặc màu hồng, lần sau đừng có mặc màu đen nữa!”

Bạch nguyệt quang của Lâm Cảnh Châu thích màu hồng, mà tôi thì cực kỳ ghét. Những ngày không có anh ta, tôi vẫn luôn mặc theo ý mình.

Tối qua anh ta đột nhiên đến mà không báo trước, tôi còn chẳng có thời gian chuẩn bị. Vậy thì trách ai đây?

Tôi uể oải ngồi dậy, thờ ơ đáp một tiếng: “Ồ.”

Đúng lúc đó, giọng nói của Lâm Cảnh Châu vang lên trong đầu tôi, mềm mại như có nước:

“Cái kịch bản truy thê hỏa táng tràng chết tiệt này! Bố mày với bạch nguyệt quang trong sạch từ đầu đến cuối, làm sao biết cô ta mặc nội y màu gì?”

“Cái nhiệm vụ rác rưởi này, một ngày bố cũng không muốn làm!”

“Muốn đập chết cái hệ thống chết tiệt này! Rõ ràng vợ mặc màu gì tôi cũng đều thích mà!”

Mấy lời này vừa không quá sắc bén, lại có chút hài hước, hoàn toàn không giống với cái tên tổng tài suốt ngày lạnh lùng, bày ra vẻ mặt khó ở.

Tôi kinh ngạc nhìn sang Lâm Cảnh Châu. Anh ta vẫn giữ nguyên vẻ ngoài xa cách, môi mím chặt, rõ ràng không hề mở miệng.

Tôi âm thầm véo tay mình một cái.

Rất đau!

Không phải ảo giác, cũng không phải mơ.

Còn chưa kịp hoàn hồn, Lâm Cảnh Châu đã lấy từ túi áo vest ra một tấm thẻ, ném xuống giường, thái độ cao cao tại thượng như đang trả phí.

“Tối qua biểu hiện không tệ. Đây là phần thưởng cho cô, trong thẻ có hai trăm ngàn, chắc đủ cho mẹ nuôi cô dùng một thời gian.”

Kiểu hành xử này mới đúng là Lâm Cảnh Châu mà tôi quen.

Tôi cười tự giễu, ánh mắt dò xét nhìn anh ta. Không ngờ, anh ta lại lộ ra vẻ hoảng hốt.

“Vợ đang nhìn mình! Phải làm sao đây? Chắc chắn là cô ấy đang giận rồi…”

“A a a a! Quá là xúc phạm người ta mà! Được ngủ chung giường với vợ xinh đẹp là phúc phận của tôi đó! Vợ ơi, xin lỗi!”

“Hệ thống chết tiệt, kịch bản chết tiệt, tao ghét bọn mày!”

Tôi im lặng. Trong đầu cũng có suy đoán mơ hồ.

Không ngoài dự đoán, có lẽ tôi vừa thức tỉnh năng lực đọc suy nghĩ, còn Lâm Cảnh Châu thì bị ép phải đi theo kịch bản do một hệ thống nào đó sắp đặt.

2

Lâm Cảnh Châu đứng dậy, chuẩn bị đi làm.

Tôi nhanh chóng vứt bỏ mớ suy nghĩ hỗn loạn, nhắc đến chuyện quan trọng.

“Tổng giám đốc Lâm, tối nay mẹ anh hẹn tôi đi ăn tối.”

Anh ta sững người, sắc mặt lập tức sa sầm như bị kích hoạt chương trình nào đó.

“Tần Triêu Triêu, cô nên tự hiểu lấy thân phận của mình. Cô chỉ là một thế thân, mẹ tôi không phải người mà cô có thể gặp.”

Lâm Cảnh Châu xuất thân hào môn, vừa đẹp trai vừa giàu có. Theo lẽ thường, anh ta phải cưới một tiểu thư danh giá nào đó để bước lên đỉnh cao cuộc đời. Nhưng không hiểu sao, anh ta lại dây dưa với một kẻ nghèo kiết xác như tôi.

Mẹ anh ta đã biết sự tồn tại của tôi, mà với một người như bà, chắc chắn sẽ không bỏ lỡ cơ hội làm nhục tôi rồi đuổi tôi đi.

Tôi vốn cũng chẳng muốn đi. Chỉ là báo cho anh ta một tiếng, để sau này không bị hỏi tội vì những quyết định của mình mà thôi.

Vì trách nhiệm của một ‘thế thân chuyên nghiệp’, tôi hít sâu một hơi, nuốt xuống cơn giận, ngoan ngoãn gật đầu.

“Tôi biết rồi, tổng giám đốc Lâm.”

Lâm Cảnh Châu sắp sụp đổ rồi.

【Theo kịch bản, vợ đi sẽ bị mẹ mình bắt nạt, còn vì thế mà thất vọng về mình hơn nữa. Mình không muốn đâu!】

【Hình như mình hơi hung dữ quá… vợ có ghét mình không nhỉ?】

【Không quan tâm nữa, hu hu. Mẹ mình còn dữ hơn mình. Nhỡ đâu bà ấy thực sự tát vợ một cái thì toi đời!】

Dù đã biết suy nghĩ thật sự của anh ta, nhưng bị mắng thì tâm trạng vẫn chẳng dễ chịu gì.

Tôi lạnh mặt không nói gì, có lẽ Lâm Cảnh Châu cảm nhận được tôi không vui, vẻ nghiêm nghị dần dịu lại, hiếm hoi mở miệng giải thích:

“Triêu Triêu, anh chỉ muốn tốt cho em thôi. Mẹ anh là người nóng tính…”

Nhưng lời còn chưa dứt, tôi nghe thấy hệ thống thông báo.

“Phát hiện ký chủ rời khỏi kịch bản, hành động trái với thiết lập nhân vật, hình phạt sắp có hiệu lực.”

Lâm Cảnh Châu như đang chịu đựng cơn đau khủng khiếp, đưa tay ôm lấy thái dương, hít vào một hơi lạnh, toàn thân run lên bần bật.

Tôi từng nghĩ những cơn đau đầu bất chợt của anh ta là tiêu chuẩn của tổng tài bá đạo. Không ngờ, hóa ra lại là do hệ thống này?

Mẹ nuôi tôi hồi trẻ vì kiếm sống mà làm việc trong kho lạnh và trên thuyền đánh cá. Suốt thời gian dài phải chịu rét buốt và ẩm ướt, bà mắc bệnh viêm khớp nặng, nhiều năm liệt giường không đi lại được.

Lễ tốt nghiệp của tôi, chẳng có ai đến dự.

Năm đó, chính Lâm Cảnh Châu ôm bó hoa tươi đến tìm tôi, dịu dàng chiều chuộng.

Tôi vừa mừng rỡ vừa cảm kích, nhưng khi về đến nhà, thái độ anh ta lập tức thay đổi. Tựa vào cửa xe, anh ta lạnh lùng nhắc nhở tôi: tốt nghiệp rồi thì chỉ cần ngoan ngoãn làm con chim hoàng yến của anh ta là đủ.

Lúc tôi cắt rau bị đứt tay, rõ ràng anh ta còn lo lắng hơn cả tôi. Nhưng sau khi cẩn thận sát trùng băng bó cho tôi, chẳng để tôi cảm động được bao lâu, anh ta lại cau mày chế giễu tôi vụng về, chẳng có chút tác dụng nào.

Từng mẩu ký ức bất giác ùa về trong đầu.

Đến giờ tôi mới hiểu, những khoảnh khắc dịu dàng khác thường của Lâm Cảnh Châu trước đây, có lẽ chính là sự chân thành mà anh ta lỡ để lộ khi trái ý hệ thống.

Suy nghĩ bị kéo trở lại, tôi thấy anh ta đã ngồi vào xe, nét mặt lạnh nhạt như cũ.

Anh ta liếc tôi qua khóe mắt, dặn dò:

“Tần Triêu Triêu, anh mới là chủ nhân của em. Chỉ cần nghe lời anh là đủ. Sau này, bất cứ ai gọi em, em cũng không cần để ý.”

Chủ nhân…

Thật là một danh xưng khiến người ta phải xấu hổ.

Nhớ lại những lần anh ta siết chặt tôi, tôi vô thức bóp nhẹ tai mình, tránh đi ánh mắt anh ta.

Có vẻ như anh ta đã nhìn ra sự lúng túng của tôi, liền nhướng mày cố tình hỏi:

“Em thấy có gì không đúng?”

Tôi giả vờ bình tĩnh, hắng giọng rồi nhanh chóng đổi chủ đề:

“Tổng giám đốc Lâm, nếu còn chậm trễ, anh sẽ bị muộn đấy.”

Với một người lý trí tự chủ như anh ta, việc đi trễ là điều không thể chấp nhận.

Chiếc xe nổ máy, cuốn theo tiếng lầm bầm mỗi lúc một xa.

【Không nỡ rời xa vợ chút nào, cái công ty chết tiệt này, hôm nay nhất định phải đi sao?】

【Khoan đã, mình là ông chủ mà, tại sao lại sợ đi trễ nhỉ?】

【Mình vừa đi rồi, hệ thống bao giờ mới cho mình quay lại đây… vợ có nhớ mình không nhỉ?】

Tôi chỉ thấy anh ta quá ồn ào.