Chương 2 - Đoạt Lại Tất Cả
Không ngoài dự đoán, giây tiếp theo, Kỷ Nghiễn Tu lao lên như một cơn gió.
Nhìn thấy gương mặt đỏ bừng của Đoá Đoá, ánh mắt anh ta tối sầm lại, không nói hai lời liền giáng một cái tát vào mặt tôi.
Một bên má đau rát.
“An Tịnh, cô quá đáng rồi!”
“Tại sao ngay cả một đứa trẻ cũng không tha?”
“Đoá Đoá là cháu gái của Thiển Thiển, bọn họ chỉ đùa một chút, cố gắng giúp tôi khuấy động không khí thôi.”
“Sao cô cứ phải chấp nhặt với họ như vậy?”
Diễn xuất vụng về, nhưng Kỷ Nghiễn Tu lại tin sái cổ.
Nếu là trước đây, thấy anh ta thiên vị Lâm Thiển Thiển như thế này, tôi chắc chắn sẽ giận đến phát điên.
Nhưng giờ đây, lòng tôi đã chết lặng, chẳng còn cảm thấy đau buồn nữa.
Tôi thản nhiên nhặt sợi dây chuyền dưới đất lên, nhét vào tay Lâm Thiển Thiển, khẽ cười.
“Mọi người có lòng giúp khuấy động bầu không khí, tôi còn chưa kịp cảm ơn, sao có thể trách được chứ?”
“Để bày tỏ lòng biết ơn, tôi còn đặc biệt đặt chỗ ở một nhà hàng năm sao nữa đấy.”
Tôi mở điện thoại, kéo ra đơn đặt chỗ.
Nhà hàng này vốn dĩ tôi đặt để chờ sau khi được công khai sẽ cùng Kỷ Nghiễn Tu ăn mừng.
Nhưng bây giờ, xem ra chẳng còn cần thiết nữa.
Thấy tôi không nói đùa, Kỷ Nghiễn Tu hơi sững lại, sau đó có chút bối rối.
“Để tôi chuyển khoản tiền bữa ăn cho cô.”
Tôi phất tay, không nhận tiền của anh ta.
Giọng điệu của Kỷ Nghiễn Tu dần dịu đi.
“An Tịnh, em đã trưởng thành hơn nhiều rồi. Đừng lo, chuyện công khai anh nhất định sẽ bù đắp cho em.”
Nhưng anh ta không biết rằng, một người phụ nữ bỗng dưng trở nên “hiểu chuyện” không phải vì cô ấy yếu đuối.
Mà là vì cô ấy đã hết yêu rồi.
Lần này, tôi sẽ là người bước đi trước!
2
Sau đó, Kỷ Nghiễn Tu dẫn Lâm Thiển Thiển và Đoá Đoá đi ăn nhà hàng.
Còn tôi thì lên lầu xử lý vết thương.
Vừa cởi giày cao gót ra, cổ chân tôi đã sưng đỏ một mảng lớn.
Gót chân cũng bị cọ xát đến mức nổi đầy vết phồng rộp, có cái còn vỡ ra, rỉ máu.
Lúc đổ cồn sát trùng lên, tôi hít sâu một hơi, đau thấu tim gan.
Tôi vốn không thích đi giày cao gót.
Nhưng Kỷ Nghiễn Tu thích.
Anh ta đặc biệt thích nhìn tôi mang giày cao gót.
Vậy nên bao năm nay, tôi vẫn luôn ép bản thân mang chúng vì anh ta.
Dù mỗi lần chân đều bị cọ rát đến mức chảy máu, tôi vẫn chấp nhận một cách vui vẻ.
Bây giờ nghĩ lại, tôi thật ngu ngốc.
Sau khi xử lý vết thương xong, tôi thay một đôi dép đi trong nhà thật thoải mái.
Sau đó, xoay người ném thẳng đôi giày cao gót vào thùng rác.
So với đôi giày vừa đau vừa khó chịu kia, tôi vẫn thích đi dép thoải mái hơn nhiều!
Lần này, tôi không muốn chiều theo ai nữa.
Tôi muốn sống vì chính mình.
Nghĩ vậy, tôi dứt khoát lấy điện thoại ra, nhắn tin cho công ty lớn đã luôn muốn mời tôi về làm.
“Tôi đồng ý hợp tác.”
Đối phương phản hồi ngay lập tức.
“Nhà thiết kế An, cuối cùng cô cũng chịu nghĩ thông suốt! Thời gian đi làm do cô quyết, chúng tôi luôn sẵn sàng chờ đón.”
Công ty này là doanh nghiệp hàng đầu ở Giang Thành.
Tổng giám đốc của họ luôn đánh giá cao năng lực thiết kế của tôi, nhiều lần gửi lời mời hợp tác.
Lương thưởng và chế độ đãi ngộ cũng vô cùng hấp dẫn.
Nhưng trước đây, tôi đều từ chối.
Chỉ vì Kỷ Nghiễn Tu cần tôi.
Phần lớn công việc của công ty đều do tôi gánh vác, các sản phẩm mới cũng dựa vào bản vẽ của tôi mà ra đời.
Tôi chấp nhận từ bỏ tương lai, cam tâm tình nguyện ở bên anh ta, làm trâu làm ngựa.
Nhưng khi công ty phát triển lớn mạnh, anh ta lại trở mặt vô tình, đạp tôi ra khỏi cuộc đời mình không chút do dự.
Chính khoảnh khắc này, tôi mới nhận ra rằng, chân thành không đổi lại được chân thành.
Năm đó, chuyện của con gái, tôi đã chọn tha thứ vì nghĩ đến ân tình anh ta từng cứu tôi.
Nhưng lần này, tôi chẳng còn nợ gì anh ta nữa.
Chúng tôi coi như chấm dứt hoàn toàn.
Nghĩ vậy, tôi lập tức nhắn tin lại.
“Ngày mai tôi sẽ đến nhận việc.”
Sau đó, tôi đặt ngay chuyến bay sớm nhất vào sáng mai.
Rồi bắt đầu thu dọn hành lý.
Chỉ khi dọn dẹp, tôi mới nhận ra, đồ đạc của mình ít đến mức chẳng lấp đầy nổi một chiếc vali.
Tủ quần áo toàn là vest và cà vạt của Kỷ Nghiễn Tu.
Còn tôi, chỉ có vài chiếc váy đã giặt đến bạc màu.
Thứ duy nhất có chút giá trị, là chiếc vòng tay bằng vàng anh ta mua cho tôi.
Dù là mẫu cũ từ hơn mười năm trước, tôi vẫn luôn trân quý như bảo vật.
Bởi vì đây là món quà đầu tiên anh ta mua tặng tôi bằng số tiền đầu tiên kiếm được.
Năm ấy, chàng trai hai mươi mấy tuổi ấy cười rạng rỡ, ánh mắt dịu dàng khi đeo chiếc vòng vào tay tôi.
Anh ta hứa sẽ yêu tôi cả đời, còn nói sau này khi có tiền sẽ mua tặng tôi cả một căn phòng đầy trang sức.
Nhưng khi thật sự có tiền rồi, anh ta chẳng bao giờ mua cho tôi dù chỉ một món nữ trang ra hồn.
Năm kỷ niệm bảy năm ngày cưới, tôi không nhịn được mà đề nghị anh ta tặng tôi một bộ trang sức.
Anh ta lập tức cáu gắt.
Mắng tôi hoang phí, không biết thông cảm cho sự vất vả của anh ta.
Sau đó, để “chữa” thói quen tiêu xài hoang phí của tôi, anh ta hạn chế chặt chẽ việc chi tiêu của tôi.
Bất cứ khoản nào vượt quá 200 tệ đều phải báo cáo và xin phê duyệt từ bộ phận tài chính.
Người từng yêu thương tôi, bỗng trở nên xa lạ đến khó tin.
Từ khi nào mọi thứ thay đổi?
Có lẽ là từ lúc Lâm Thiển Thiển xuất hiện.
Từ ngày cô ta bước vào cuộc đời chúng tôi, trái tim Kỷ Nghiễn Tu cũng lặng lẽ rời đi.
Anh ta khống chế từng đồng tôi tiêu, chính xác đến từng xu lẻ.
Nhưng với Lâm Thiển Thiển, anh ta lại hào phóng đến mức khó tin.
Chỉ vì một câu “Em thích quá”, anh ta lập tức bỏ ra hàng chục triệu mua ngay một sợi dây chuyền kim cương cho cô ta.
Trong công ty, anh ta luôn giữ ranh giới rõ ràng giữa cấp trên và cấp dưới, không cho phép tôi quá thân mật với anh ta.
Nhưng lại thoải mái để Lâm Thiển Thiển vui đùa gọi anh ta là “Anh Nghiễn Tu”.
Chưa kể, trong giờ làm việc, anh ta còn ngang nhiên dẫn cô ta đi ăn lẩu, đi xem phim…
Đang suy nghĩ, tôi bất cẩn làm rơi chiếc vòng tay xuống đất.
Nhặt lên xem kỹ, tôi mới phát hiện lớp bên ngoài đã bị trầy xước, lộ ra màu đen xỉn bên trong.
Chiếc vòng này—là giả.
Tôi bật cười.
Hóa ra, ngay từ đầu, tình yêu này đã là một trò lừa gạt.
Vậy mà tôi lại ngu ngốc kiên trì suốt bao năm qua.
Nhưng may mắn là bây giờ vẫn chưa muộn để tỉnh ngộ.
Tôi ném thẳng chiếc vòng vào thùng rác.
Rồi cầm kéo, cắt vụn toàn bộ ảnh chụp chung với Kỷ Nghiễn Tu.
Đúng lúc này, điện thoại tôi reo lên.
Là thông báo từ bài đăng mới của Lâm Thiển Thiển.
Trong ảnh, Kỷ Nghiễn Tu ôm chặt Đoá Đoá, mặc kệ bàn tay nhỏ nhắn lấm lem dầu mỡ của con bé cọ lên bộ vest cao cấp của anh ta, ánh mắt anh ta đầy cưng chiều.
Lâm Thiển Thiển tựa vào vai anh ta, cười tươi, đút cho anh ta một miếng bò bít tết đã dính đầy nước bọt của mình.
Anh ta chẳng hề khó chịu, còn vui vẻ ăn nó.
Tôi cảm thấy thật nực cười.
Anh ta mắc chứng sạch sẽ đến mức ám ảnh.
Năm đó, con gái tôi chỉ vô tình làm đổ một ít cà phê lên giày da của anh ta.
Anh ta tức giận quát mắng con bé suốt một tiếng đồng hồ.
Thậm chí còn nhốt con bé vào tầng hầm để “tự kiểm điểm bản thân”, không cho ăn uống cả ngày.
Cũng từ lần đó, con bé bị suy dinh dưỡng, sức khỏe ngày càng yếu, rồi thường xuyên ốm đau.
Trước đây, chỉ vì tôi vô tình cầm nhầm ly nước của anh ta.
Anh ta liền ngay trước mặt tôi, thẳng tay ném chiếc ly xuống đất, vẻ mặt đầy ghê tởm.
“Thật kinh tởm!”
Hóa ra, anh ta chỉ mắc “chứng sạch sẽ” với mẹ con tôi.
Chỉ thấy mẹ con tôi là đáng ghê tởm.
Tôi bật cười lạnh, thản nhiên bấm thích bài đăng của Lâm Thiển Thiển.
Điều này càng củng cố quyết tâm rời đi của tôi.
Tôi nhanh chóng thu dọn nốt đồ đạc.
Xong xuôi, tôi cũng thấy hơi mệt, bèn tắm nước nóng, rồi leo lên giường ngủ một giấc thật ngon.
Nhưng chưa ngủ được bao lâu, tiếng gõ cửa dồn dập đã đánh thức tôi.
Không cần nghĩ cũng biết là Kỷ Nghiễn Tu.
Anh ta ghét nhập mật khẩu, đã quen với việc để tôi mở cửa cho.
Trước đây, anh ta thậm chí chẳng cần gõ, chỉ cần gọi một tiếng, tôi liền lập tức chạy ra mở cửa.
Nhưng giờ, tôi chỉ trở mình, kéo chăn ngủ tiếp.
Cơn buồn ngủ vừa kéo đến, tôi sắp chìm vào giấc mộng.
Thì ngay giây tiếp theo—
“RẦM!”
Kỷ Nghiễn Tu giận dữ đá văng cửa phòng, bật đèn lên, giọng gầm lên đầy phẫn nộ:
“An Tịnh, cô điếc rồi à? Rõ ràng chưa ngủ, sao không dậy mở cửa cho tôi?!”