Chương 5 - Đoạn Xá Ly

6

Bà mẫu bỗng nhiên chỉ vào Vương Thanh Ngọc, "Nhân sâm cho nàng ta?"

Tiêu Dực đáp không được, cầu cứu nhìn về phía ta.
Ta cũng tự nhiên không hiểu ánh mắt của hắn bên trong bao hàm ý tứ gì.
Mẫu thân đứng lên, chỉ vào một bàn đồ vật, "Nhân sâm cho nàng? Một cái bàn này đồ cũng cho nàng?"

"Mẫu thân, biểu tỷ trước đó vài ngày bị thương, cho nên nhi tử cầm đi cho nàng bồi bổ."

Mẫu thân sắc mặt băng lãnh, "Nàng bị thương ngoài da, ngươi liền lấy cây nhân sâm trăm năm cho nàng ta bồi bổ, nếu như nàng ta té một cái, ngươi có phải muốn đem ta nấu canh cho nàng ta bồi bổ luôn không."

Tiêu Dực cảm thấy mất mặt mũi, hô một tiếng, "Mẫu thân, người không nên nói như vậy."

"Ngươi muốn ta nói thế nào, khen ngươi làm tốt sao?"
Vương Thanh Ngọc khóc giải thích nói: "Cô mẫu, những vật này là Kiều Kiều nói cho ta, ta không muốn, người không nên trách......"

Mẫu thân quay người liền quạt Vương Thanh Ngọc một bạt tai.
"Có phần của ngươi nói chuyện sao? Quỳ xuống!"

Mặt Vương Thanh Ngọc trong nháy mắt sưng lên, nàng khóc quỳ xuống, Tiêu Dực đau lòng, tới đỡ lấy nàng, xấu hổ mà quát: "Mẫu thân, đồ vật chính là Kiều Kiều cho nàng, ngươi không tin liền hỏi Kiều Kiều, đánh biểu tỷ làm gì."

Mẫu thân căn bản không cần hỏi ta, dưới cái nhìn của bà, liền xem như ta chủ động cho, cũng là bởi vì ta ngu xuẩn, quá yêu Tiêu Dực từ đó muốn lấy lòng Tiêu Dực, mới cho Vương Thanh Ngọc đồ tốt.

"Mẫu thân, người bớt giận, sự tình không có nghiêm trọng như vậy. Ta vội vã ngồi xuống, "Phu quân cùng biểu tỷ cũng không dễ dàng, ta đã đồng ý để biểu tỷ vào cửa."

Mẫu thân giận ở trong lòng, giận ta không tranh, "Đầu óc ngươi không tốt? Lòng can đảm của ngươi đâu rồi?"

Ta cũng kích động, vịn mép giường mãnh liệt ho khan, khăn buông lỏng, trên cái khăn lại là mấy giọt máu.
Xảo Ngọc kinh hô một tiếng.
Gian phòng bên trong lại loạn.

Liếc qua Vương Thanh ngọc quỳ gối bên cạnh bàn, sưng mặt kinh ngạc lại phẫn hận nhìn ta.

Nàng biết ta đang mượn đao gi…..ết nàng, nhưng nàng không có cách nào nói rõ ràng.

Mẫu thân đột nhiên hỏi Vương Thanh Ngọc: "Kiều Kiều vì cái gì đột nhiên sinh bệnh, có phải là ngươi hạ độc hay không?"

"Không có, ta không có!" Vương Thanh Ngọc gấp, tội này nàng ta gánh không nổi, "Ta gần đây mới trở về, căn bản không có khả năng."
Mẫu thân căn bản không tin.

Tiêu Dực thấy ta thổ huyết cũng hoảng hồn, ngồi dựa vào đầu giường, ôm ta trong ngực.

Nếu không phải vở kịch còn phải diễn tiếp, ta hận không thể lập tức đem hắn đẩy ra.
Vương Thanh Ngọc vặn vẹo khăn tay, nhìn chằm chằm Tiêu Dực, ước chừng là cảm thấy mình ủy khuất, muốn để Tiêu Dực cũng nhìn nàng một cái.

"Phu quân, " Ta nắm lấy tay của hắn, "Nếu ta chết, ngươi, ngươi liền cưới biểu tỷ đi."

Tiêu Dực không chút nghĩ ngợi, thốt lên: "Ngươi không nên nói bậy, chính thê của của ta chỉ có thể là ngươi, ngoại trừ ngươi ta ai cũng không muốn, ai cũng không xứng."

Xuyên qua khuỷu tay Tiêu Dực, ta cùng Vương Thanh Ngọc ánh mắt chạm vào nhau, ta hướng về phía nàng ta nhíu mày.
Vương Thanh Ngọc sắc mặt trắng bệch nhìn Tiêu Dực, lộ ra không dám tin biểu lộ.

7

Mẫu thân rời đi, đem Vương Thanh Ngọc đi.
Cùng ngày bà để Vương Thanh Ngọc trong sân quỳ hai canh giờ.
Ta nói Tiêu Dực đi xem Vương Thanh Ngọc một chút, hắn lắc đầu nói: "Nàng bệnh, ta đương nhiên là phải ở đây chăm sóc nàng."
"Kiều Kiều, người ta yêu nhất là nàng, cho tới bây giờ đều là nàng."
Ta cảm động sờ mặt của hắn, nhưng lại nghĩ xé mở da mặt của hắn, đo đạc một phen da mặt của hắn đến cùng dày mấy tấc.

Hắn thật cho là mình có mệnh ngồi hưởng tề nhân chi phúc.
Tiêu Dực ở cùng ta hai ngày, Vương Thanh Ngọc mỗi ngày sớm tối đều sai người đến gọi hắn.

"Đem biểu tỷ trở về đi. Chuyện nạp nàng vào cửa, ta đi khuyên mẫu thân."

Tiêu Dực càng cảm động, ôm ta rơi lệ.
Hắn buổi chiều liền đi tìm Vương Thanh Ngọc, không có gì bất ngờ xảy ra, Vương Thanh Ngọc không đồng ý trở về, hai người ầm ĩ một trận.
Ban đêm Tiêu Dực nổi giận đùng đùng : "Nàng chính là không biết tốt xấu! Trước kia ta đối tốt với nàng, nàng lại chê ta không phải thế tử, một lòng muốn gả vọng tộc."

"Dùng hết thủ đoạn gả quận vương thì thế nào, còn không phải bị bỏ về nhà."

Ta thêm mắm dặm chút muối, "Đều là thiếp, biểu tỷ không có đạo lý không đồng ý a, nàng có phải là còn có yêu cầu gì khác?"
Tiêu Dực khẽ giật mình, sắc mặt lập tức trầm xuống, "Ta đã biết, nàng ấy cảm thấy ta không có tư cách nạp nàng ta làm thiếp."
"Nàng từ đầu tới đuôi chính là xem thường ta."