Chương 1 - Đoạn Tuyệt Ký Ức
Chồng chưa cưới và anh trai tôi đã căm ghét tôi suốt mười năm, chỉ vì họ tin chắc rằng tôi từng bắt nạt cô bạn thuở nhỏ mà cả hai đều thầm yêu. Họ luôn xem tôi là kẻ tội đồ không thể tha thứ.
Đến buổi tiệc đính hôn của tôi, họ chẳng ngại ngần công khai “tội ác” ấy trước mặt mọi người.
“Chính cô ta là kẻ đã bắt nạt bạn học! Đồ hạ lưu!”
Trên video phát trực tiếp, cô bạn nhỏ hiện lên với đôi mắt ngấn lệ và nụ cười dịu dàng:
“Em đã không còn trách cô ấy nữa. Nhìn lại, cũng là thuyền nhẹ đã vượt qua ngàn vạn ngọn núi rồi.”
Chỉ sau một đêm, cô ta trở thành ngôi sao trên mạng, được mọi người tung hô.
Còn tôi, cuộc đời bị đảo lộn.
Cả thế giới phẫn nộ, chỉ trích tôi không thương tiếc. Những kẻ quá khích còn tạt axit vào tôi, đẩy tôi đến tuyệt vọng. Không còn gì để mất, tôi quyết định kéo cô ta xuống địa ngục cùng mình.
Nhưng khi mở mắt ra, tôi nhận ra mình đã quay về năm lớp 12.
Lần này, tôi tận mắt chứng kiến cảnh cô bạn nhỏ ấy tự tay hất nước lên đầu mình, sau đó quay sang nhìn tôi, miệng cười nhưng ánh mắt đầy thách thức:
“Xong chưa? Cô định xin lỗi tôi thế nào đây?”
Cơn giận trong tôi bùng lên.
Không chút do dự, tôi túm lấy tóc cô ta, lôi vào nhà vệ sinh, ép mặt cô ta xuống bồn cầu, tôi lạnh lùng nói từng chữ:
“Tôi sẽ cho cô biết thế nào mới gọi là bắt nạt thật sự. Miệng bẩn như thế, trước khi tố cáo nhớ rửa sạch đi nhé.”
1
Ký ức cuối cùng về kiếp trước là cơn đau tột cùng khi axit sulfuric văng vào mắt tôi.
Tôi chịu đựng cơn đau khủng khiếp, trong tầm nhìn mờ mịt tìm thấy Linh Tửu đang được anh trai tôi bảo vệ. Sau đó tôi cầm dao bánh ngọt lao tới, đâm vào ngực cô ấy.
“Chúng ta cùng xuống địa ngục đi!”
…
Mở mắt ra lần nữa, khung cảnh rõ ràng đến mức tôi ngây người mất vài giây. Cho đến khi nhìn thấy Linh Tửu đã trẻ ra rất nhiều. Cô ấy mặc bộ đồng phục trường đã bạc màu, đang vặn vòi nước, đổ lên đầu. Vừa đổ, cô ấy vừa cười hỏi tôi:
“Cô đoán, họ sẽ tin tôi hay tin cô?”
Tôi ngay lập tức nhận ra, tôi đã quay về chính ngày hôm ấy – ngày mà kiếp trước tôi bị cho là kẻ bắt nạt Linh Tửu.
Thấy tôi đứng ngẩn ra, Linh Tửu càng cười tươi hơn:
“Xong chưa, cô đã nghĩ xong chưa, tính xin lỗi tôi như thế nào, Lục tiểu thư?”
“Á!”
Lòng tôi sôi sục căm hận như ngọn lửa không thể dập tắt. Không chút do dự, tôi lao tới, túm chặt mái tóc của cô ấy, kéo lê vào nhà vệ sinh. Trong tiếng la hét thảm thiết, tôi ấn mặt cô ấy xuống bồn cầu lạnh ngắt.
“Đổ nước lên đầu rồi muốn đổ hết tội lên tôi à? Hôm nay, tôi sẽ dạy cô thế nào là bắt nạt thật sự!”
Linh Tửu giãy giụa điên cuồng, hai tay vùng vẫy loạn xạ như bị kích động, nhưng chẳng làm gì được tôi. Khuôn mặt cô ấy chìm vào làn nước bẩn, những tiếng van xin trở nên nghẹn ngào, méo mó:
“Lục Tâm Kỳ, thả tôi ra… ực… ọe——”
Tôi ngửa mặt lên trời cười lớn:
“Miệng bẩn như vậy, sau này còn muốn vu khống cho ai nữa thì nhớ rửa sạch đi nhé!”
Dù đây là hiện thực, quá khứ được quay lại, hay chỉ là ảo ảnh của một kẻ đã chết, tôi cũng không quan tâm nữa. Bởi vì lúc này, tôi đã hoàn toàn hóa điên, không còn là chính mình nữa rồi.
2
Kiếp trước, tôi chết vào ngày huy hoàng nhất trong đời.
Ngày hôm ấy, tôi giành giải nữ diễn viên xuất sắc thứ ba, mặc bộ váy haute couture, đứng cạnh vị hôn phu là người bạn thời thơ ấu – Giang Thiêm, trong buổi tiệc đính hôn hoành tráng phát trực tiếp trên mạng, rồi nghe anh ấy lạnh lùng tuyên bố với tất cả mọi người:
“Tôi tuyệt đối không thể đính hôn với một kẻ bắt nạt bạn học từ hồi trung học.”
Trong ánh mắt kinh ngạc của tôi, Linh Tửu từ dưới sân khấu bước ra. Cô ấy ngẩng đầu, mỉm cười với đôi mắt đầy nước mắt:
“Lục Tâm Kỳ, cô còn nhớ tôi không? Tôi là Linh Tửu, người bị cô bắt nạt suốt mười năm đây. Có lẽ cô không thể tưởng tượng, một ngày nào đó tôi cũng sẽ đứng ngang hàng với cô. Nhưng không sao đâu, tôi không còn trách cô nữa. Nhìn lại, cũng là thuyền nhẹ đã vượt qua ngàn vạn ngọn núi rồi.”
Toàn bộ mạng xã hội trực tiếp phát sóng, cô ấy nổi tiếng ngay lập tức. Chưa kịp phản ứng lại, tôi đã bị bao vây bởi một đám phóng viên mà anh trai tôi và Giang Thiêm đã sắp xếp từ trước.
“Lục tiểu thư, nghe nói cô vẫn giữ thói quen bắt nạt các diễn viên mới tại phim trường?”
“Vài ngày trước có người chụp được cảnh cô đến bệnh viện khám phụ khoa, có phải vì đời sống riêng tư không đứng đắn mà mắc bệnh lạ không?”
Từ trong đám đông hỗn loạn, một bóng người điên cuồng lao ra. Tiếng gào thét đầy căm phẫn vang lên, sắc nhọn như muốn xuyên thấu màng tai, tạt axit vào mặt tôi:
“Đồ đĩ điếm, đi chết đi!”
Chất lỏng văng vào, cảm giác đau rát tột cùng lan ra, bám chặt lấy từng tế bào da thịt, như muốn nuốt trọn cả linh hồn tôi.
Tầm nhìn mờ dần, mọi thứ xung quanh trở nên méo mó, nhập nhòe giữa ánh sáng và bóng tối. Chỉ một khoảnh khắc trước, tôi vẫn đứng trên đỉnh cao của sự sủng ái. Thế nhưng, trong nháy mắt, tôi bị ném thẳng xuống vực thẳm của đau đớn và tuyệt vọng.
Từ thiên đường rơi thẳng xuống địa ngục – nhanh đến mức tôi thậm chí chẳng kịp thở.
3
Khi tỉnh lại, tôi buông tay, như thể vừa thoát khỏi một cơn mê loạn.
Nhìn Linh Tửu ngã xuống đất, toàn thân co rúm, hơi thở đứt quãng yếu ớt, gương mặt vô tội và ngây thơ của cô ấy giờ đây đầy vết bẩn, tôi không kiềm chế được mà cười thành tiếng.
“Khóc đi, hét lên đi! Cứ mang cái bộ mặt đáng thương này mà đi rêu rao khắp thiên hạ rằng tôi đã bắt nạt cô! Đi mà nói đi—đi ngay đi!”
Giọng tôi đột nhiên vút cao, đầy mỉa mai và chế nhạo.
Trong thoáng chốc, ký ức kiếp trước ùa về như một lưỡi dao bén ngót: cơn đau bỏng rát từ axit sulfuric ăn mòn da thịt, khuôn mặt từng kiêu hãnh giờ hóa thành một thứ đáng sợ đến mức không dám soi gương.
Cơn giận dữ lại bùng lên, tôi nhấc chân, đạp mạnh vào mặt cô ấy hai lần, rồi tôi quay lưng bỏ đi.
Dưới tầng học, bạn cùng bàn – Tô Lan đang đợi tôi:
“Tiết thể dục bắt đầu lâu rồi, sao cậu còn ở trên này?”
Tôi đáp nhẹ nhàng:
“À, tớ vừa bắt nạt một bạn học mới.”
Cô ấy ngỡ ngàng quay lại: “Cái gì?”
Tôi nói:
“Lỗ Tấn đã nói, khi cả thế giới đều nghĩ cậu là kẻ bắt nạt, tốt nhất cậu phải là kẻ bắt nạt thật sự.”
“Lỗ Tấn… có nói thế sao?”
“Không quan trọng.”
Tôi và cô ấy đi đến sân thể thao, bất ngờ đụng mặt Giang Thiêm.
Anh ấy không cùng lớp với tôi, nhưng tất cả học sinh trong trường đều biết, anh ấy là vị hôn phu từ thuở nhỏ của tôi – Lục Tâm Kỳ.
Ánh mắt của Giang Thiêm lướt qua mặt tôi, rồi lơ đãng dừng lại sau lưng tôi:
“Tâm Tâm, sao hôm nay em đến muộn vậy? À đúng rồi, nghe nói lớp em có một học sinh chuyển trường mới vào à?”
Kiếp trước, mỗi lần Linh Tửu tung tin bôi nhọ tôi, anh ấy luôn bảo tôi xin lỗi Linh Tửu, rồi xoáy qua chuyện khác, cứ như thể đứng về phía tôi. Nhưng thực tế, chỉ một câu đã xác nhận tội danh bắt nạt của tôi.
Nghĩ đến đây, tôi không kìm chế được, bất ngờ tát anh ấy một cái.
“?!”
Su Lan đứng bên cạnh lại một lần nữa ngạc nhiên.
Giang Thiêm không hề thay đổi sắc mặt, chỉ ánh mắt lạnh lẽo một chút rồi lập tức giả vờ như không có gì. Anh ấy cúi đầu, thân mật cọ vào má tôi:
“Chuyện gì vậy Tâm Tâm, em không vui à?”
4
Kiếp trước, mãi sau này tôi mới biết.
Giang Thiêm hồi nhỏ đã bị mẹ bỏ lại ở công viên, sau đó được một cô nhi viện nhận nuôi một thời gian. Ở đó, anh ấy gặp một cô bé tươi sáng, vui vẻ. Cô ấy và anh ta ngủ trên cùng một chiếc giường, cho anh ta một viên kẹo.
Cô là ánh sáng duy nhất trong cuộc đời anh.
Ánh sáng đó chính là Linh Tửu.
Và vào ngày đầu tiên cô ấy chuyển trường, Giang Thiêm đã nhận ra cô ấy.
Anh ấy luôn tin vào những lời mà Linh Tửu nói về tôi, cho rằng tôi đã bắt nạt cô ấy, căm ghét tôi đến tận xương tủy. Nhưng vì thân phận con trai riêng, anh ta buộc phải chịu đựng và lấy lòng tôi. Vì anh ta cần kết hôn với tôi để có thể đứng vững trong gia tộc.
Nghĩ đến đây, tôi mở miệng nói:
“Chúng ta chia tay đi.”
Đôi con ngươi của anh ta đột ngột co lại:
“…Tại sao? Cho anh một lý do, Tâm Tâm.”
Tôi rút ra một chiếc khăn giấy, từng chút một lau những vết mà anh ta để lại trên má tôi:
“Không muốn yêu con trai của tiểu tam, cảm thấy bẩn, lý do này đủ chưa?”