Chương 5 - Đoạn Trường Yêu

5.
Hoàng cung uy nghiêm, khắp nơi đều rực rỡ đến chói mắt, đâu đâu cũng là ánh vàng rực rỡ, ta không dám ngẩng đầu, chỉ dám như vậy mà đi theo sát công chúa.

Công chúa thay cho ta một bộ y phục đẹp đẽ, người còn dẫn Trúc Nhi tới, đó là một vị tỷ tỷ vừa cao vừa xinh đẹp, công chúa nói đây là cung nữ quản sự, nếu như ta có việc gì có thể tới tìm nàng ta.

Ta gật đầu, vô thức nhìn ra mái nhà bên ngoài.

Kể từ khi ta tiến cung, đã ba ngày ta không gặp Hà Tụng.

Lần này công chúa trốn ra khỏi cung, hơn nữa lại bị thương, Thánh Thượng và Hoàng Hậu sẽ không dễ dàng bỏ qua cho hắn, vậy nên mỗi này ta đều đi theo Trúc Nhi tỷ xem có thể biết được chút tin tức gì hay không.

Nhưng Trúc Nhi không thích để ý tới ta, thấy ta cứ quấy rầy không thôi, nàng ta dừng công việc trên tay, nhìn thẳng vào ta mà hỏi: “Muội thích hắn?”

Nàng ta rất thẳng thắn mà hỏi, ta cũng rất thẳng thắn vô tư mà trả lời.

“Đúng vậy.”

Trúc Nhi khẽ thở dài, viền mắt ửng đỏ, nàng ta quay người tiếp tục sắp xếp những bông hoa cúc đã khô héo một nửa: “Hắn đang bị tr/a tấ/n. Trong vòng bảy ngày, hắn phải cố gắng sống sót trong Chiêu ng/ục. Đây đã là kết cục tốt nhất mà công chúa có thể cầu xin cho hắn rồi.”

Bảy ngày… Mấy năm gần đây ta có nghe bác Ngũ nhắc qua chuyện này, rằng Chiêu ng/ục vốn không phải là nơi mà người có thể sống. Cách đây rất lâu tại thôn Hồ Lô có một vị quan chức cấp cao, sau này ông ta ph/ạm t/ội và bị đưa tới Chiêu n/gục, thế nhưng ông ta thậm chí không thể sống sót trong đó quá ba ngày.

Tổng cộng có sáu mươi tư hình p/hạt, mỗi một hình ph/ạt đều vô cùng t/àn nh/ẫn.
Thân thể Hà Tụng tuy cường tráng và có sức chịu đựng tốt hơn người bình thường, nhưng nếu như phải ở đó bảy ngày, cho dù có không ch*t cũng sẽ trở nên t/àn ph/ế.

Đột nhiên ta cảm thấy trái tim mình nhói đau, lần cuối cùng ta cảm thấy như vậy là ngày mà ông nội qua đời, ta lắc đầu, hắn chắc chắn sẽ không có chuyện gì đâu.

Lúc này công chúa đã bị Hoàng Hậu nương nương gọi tới Phượng Hi Cung, hơn nữa lại có người thu dọn y phục và đồ dùng hàng ngày của người mang đi, nhất định là người đã bị Hoàng Hậu nương nương gọi tới để dạy dỗ một phen rồi.

Ta phải tìm ra cách để có thể gặp được công chúa.

“Muội tới Phượng Hi Cung? Muội không cần mạng nữa sao? Chủ ý của Hoàng Hậu nương nương là muốn nhân cơ hội này để công chúa vâng theo quy củ mà ngoan ngoãn một thời gian, nếu gặp muội người sẽ lại nhớ tới chuyện công chúa trốn khỏi hoàng cung trước đây, người không giận chó đánh mèo với muội đã là vạn phúc rồi.”
“Trúc Nhi tỷ tỷ, muội không còn cách nào khác.”

Trúc Nhi quay đầu nhìn ta: “Tùy muội.” Sau đó nàng ta dừng lại và nói: “Nếu như có việc cần giúp đỡ, nhớ tới tìm ta.”

Khi ta tới cổng điện thì sắc trời cũng đã tối rồi, nếu như không có đèn lồng ta thậm chí còn không thể nhìn rõ đường đi, Trúc Nhi tỷ tỷ nói rằng tẩm điện của công chúa cách Hoàng Hậu nương nương không xa, chỉ cần men theo đi qua ba giao lộ, sau đó rẽ trái đi qua Văn Thù Các, qua một đoạn đường lại rẽ phải sẽ có thể nhìn thấy Phượng Hi Cung.

Ta đã nhớ rồi, ba giao lộ, chẳng lẽ còn có thể bỏ sót sao?

Lúc này ta đang nhìn rừng trúc nhỏ trước mắt và đã bị sững sờ tới mười lăm phút.
Ta vốn định quay đầu đếm lại, thế nhưng lại nghe thấy từ trong rừng trúc phát ra âm thanh xào xạc, âm thanh của nam nữ hoan hảo tràn đến bên tai, cung quy nghiêm ngặt, có thể ở đây làm việc này, nhất định là không trông thấy người, nếu như bị phát hiện, cái mạng nhỏ này của ta e là khó giữ nổi.

Ta xấu hổ đỏ bừng mặt, ta nhanh chóng dập tắt đèn lồng, nhanh chóng xoay người rời khỏi đó.

Ngay khi ta đang lúng túng chạy ra ngoài, hơi thơ vẫn chưa kịp ổn định thì một nam nhân với thân hình cường tráng đã xuất hiện trước mặt ta.

Trời đêm đã tối, ta không thể nhìn rõ khuôn mặt của y, ta chỉ có thể nghe được giọng nói trầm thấp của hắn hỏi ta: “Tiểu Trúc Lâm, nhìn thấy gì rồi?”

Ta vội vàng lắc đầu: “Ta, ta là kẻ m/ù.”

Y nghiêng ngiêng đầu, giọng nói có chút đùa giỡn: “Ngươi tốt nhất là như vậy. Nhớ kỹ đừng có nói lung tung.”

Ta ho/ảng s/ợ bỏ chạy, vô tình chạm phải eo hắn khiến cho ngọc bội đeo trên đó lắc lư, ta xin lỗi rối rít rồi bỏ chạy về phía trước mà không thèm quay đầu lại.