Chương 19 - Đoạn Trường Yêu
19.
Ngũ hoàng tử ngoại trừ việc ở bên cạnh bồi tam công chúa thì là ở ngoài đình luyện kiếm.
Vừa đúng lại luyện ở dưới cây đa đó.
Ta từ trong viện hướng ra ngoài xem, thế nhưng lại bị y bắt quả tang, y hạ kiếm, hướng về phía ta mỉm cười: “A Hoa.”
Những cành đa hơi đu đưa, một vài chiếc lá đã từ đó mà rơi xuống.
Ngũ hoàng tử nhìn những chiếc lá rơi, tựa như chợt nhớ ra điều gì, y lấy từ trong ngực áo ra một chiếc hà bao màu xanh lam trang nhã mà nhẹ nhàng đặt vào lòng bàn tay ta.
“Xin lỗi.”
Ta nhận lấy hà bao, nghiêng đầu mà nghi hoặc.
“Đây là chiếc lá khô mà ngươi đã nhặt lần trước, còn nhớ không?”
“Trước đây ta nghĩ rằng, ngươi cùng với những cô gái khác không giống nhau, ngươi ngây thơ lại tốt bụng, phảng phất như ngươi luôn luôn tò mò về tất cả mọi thứ trên đời, ta đã từng gặp qua rất nhiều tiểu thư khuê các, cho tới khi gặp được ngươi, trong lòng ta thật sự vừa thuần túy lại ích kỷ muốn giữ ngươi lại bên cạnh.”
“Ngươi là một cô gái tươi sáng.”
“Ta đã nhìn thấy gương mặt dạt dào ý cười của ngươi tại trù phòng, nhìn thấy dáng vẻ ngươi vui vẻ nói cười với những người hàng xóm đồng quê, cũng đã nhìn thấy dáng vẻ ngươi vươn mình hít thở không khích trong lành ngoài đình.”
“A Hoa, xin lỗi.”
“Nếu như ta đã không thể buông bỏ hoàng quyền, không thể cho ngươi tự do mà ngươi mong muốn, thì ta chỉ có thể cầu chúc cho ngươi sau này mỗi ngày đều bình an và vui vẻ.”
Nói xong, y cười nhạt, lại ngẩng đầu lên nhìn cây đa, sau đó sải những bước lớn mà rời đi.
Ta đứng dưới gốc đa rất lâu, nửa ngày vẫn chưa hồi thần.
Tình yêu nồng nhiệt của ngũ hoàng tử, đến một cách bất ngờ và rời đi một cách thẳng thắn.
Hà Tụng từ trên cây nhảy xuống, hắn yên lặng đứng bên cạnh ta, cái gì cũng không nói.
Ta ngẩng đầu tặng cho hắn một nụ cười rạng rỡ, vết sẹo trên mặt hắn đã mờ đi rất nhiều, cười lên cũng không hiện rõ nữa.
“Hà Tụng, có đói không?”
Hắn ngoan ngoãn gật đầu.
Ta đặt những chiếc bánh gạo nếp đã làm xong vào tay hắn, ngân nga một tiểu khúc sau đó chuẩn bị rời đi.
Đột nhiên hắn lại gọi ta lại.
“A Hoa, trù… trù nghệ của ngươi rất tốt, người cũng rất xinh đẹp.”
Ta mỉm cười: “Ngươi muốn nói gì vậy?”
“Ta… ta thích ngươi.”
Người trong lòng của ta đang căng thẳng, căng thẳng đến mức toàn bộ khuôn mặt đã trở nên ửng đỏ, bánh gạo nếp trong tay đã bị hắn đến không còn hình dạng.
Ta mím môi: “Được, ta biết rồi.”
Ánh mắt Hà Tụng tối sầm, đang chuẩn bị mở miệng cắn bánh gạo nếp, ta chạy tới lao vào trong vòng tay hắn mà trách cứ: “Đầu gỗ ngốc, ta đã chờ lâu lắm rồi.”
Ta nhẹ nhàng cười bên tai ta, sau đó lại nghiêm túc mà nói với ta.
“Lần mà xe ngựa của tam công chúa trở nên mất kiểm soát… không phải ta cố ý không quan tâm ngươi. Người ph/i đa/o là ngũ hoàng tử, hắn…”
Ta ngẩng đầu, chặn miệng hắn lại.
Ngũ hoàng tử cố ý.
Y muốn kiểm tra mức độ trung thành của Hà Tụng với tam công chúa, nếu như hắn cứu ta, ngũ hoàng tử lại càng có thể khiến hắn không thể sống sót cho tới ngày mai.
Nếu như không cứu ta, ngũ hoàng tử bên cạnh ta cũng sẽ không làm ta bị thương.
Ta đều đã hiểu rồi.
Ngũ hoàng tử ngoại trừ việc ở bên cạnh bồi tam công chúa thì là ở ngoài đình luyện kiếm.
Vừa đúng lại luyện ở dưới cây đa đó.
Ta từ trong viện hướng ra ngoài xem, thế nhưng lại bị y bắt quả tang, y hạ kiếm, hướng về phía ta mỉm cười: “A Hoa.”
Những cành đa hơi đu đưa, một vài chiếc lá đã từ đó mà rơi xuống.
Ngũ hoàng tử nhìn những chiếc lá rơi, tựa như chợt nhớ ra điều gì, y lấy từ trong ngực áo ra một chiếc hà bao màu xanh lam trang nhã mà nhẹ nhàng đặt vào lòng bàn tay ta.
“Xin lỗi.”
Ta nhận lấy hà bao, nghiêng đầu mà nghi hoặc.
“Đây là chiếc lá khô mà ngươi đã nhặt lần trước, còn nhớ không?”
“Trước đây ta nghĩ rằng, ngươi cùng với những cô gái khác không giống nhau, ngươi ngây thơ lại tốt bụng, phảng phất như ngươi luôn luôn tò mò về tất cả mọi thứ trên đời, ta đã từng gặp qua rất nhiều tiểu thư khuê các, cho tới khi gặp được ngươi, trong lòng ta thật sự vừa thuần túy lại ích kỷ muốn giữ ngươi lại bên cạnh.”
“Ngươi là một cô gái tươi sáng.”
“Ta đã nhìn thấy gương mặt dạt dào ý cười của ngươi tại trù phòng, nhìn thấy dáng vẻ ngươi vui vẻ nói cười với những người hàng xóm đồng quê, cũng đã nhìn thấy dáng vẻ ngươi vươn mình hít thở không khích trong lành ngoài đình.”
“A Hoa, xin lỗi.”
“Nếu như ta đã không thể buông bỏ hoàng quyền, không thể cho ngươi tự do mà ngươi mong muốn, thì ta chỉ có thể cầu chúc cho ngươi sau này mỗi ngày đều bình an và vui vẻ.”
Nói xong, y cười nhạt, lại ngẩng đầu lên nhìn cây đa, sau đó sải những bước lớn mà rời đi.
Ta đứng dưới gốc đa rất lâu, nửa ngày vẫn chưa hồi thần.
Tình yêu nồng nhiệt của ngũ hoàng tử, đến một cách bất ngờ và rời đi một cách thẳng thắn.
Hà Tụng từ trên cây nhảy xuống, hắn yên lặng đứng bên cạnh ta, cái gì cũng không nói.
Ta ngẩng đầu tặng cho hắn một nụ cười rạng rỡ, vết sẹo trên mặt hắn đã mờ đi rất nhiều, cười lên cũng không hiện rõ nữa.
“Hà Tụng, có đói không?”
Hắn ngoan ngoãn gật đầu.
Ta đặt những chiếc bánh gạo nếp đã làm xong vào tay hắn, ngân nga một tiểu khúc sau đó chuẩn bị rời đi.
Đột nhiên hắn lại gọi ta lại.
“A Hoa, trù… trù nghệ của ngươi rất tốt, người cũng rất xinh đẹp.”
Ta mỉm cười: “Ngươi muốn nói gì vậy?”
“Ta… ta thích ngươi.”
Người trong lòng của ta đang căng thẳng, căng thẳng đến mức toàn bộ khuôn mặt đã trở nên ửng đỏ, bánh gạo nếp trong tay đã bị hắn đến không còn hình dạng.
Ta mím môi: “Được, ta biết rồi.”
Ánh mắt Hà Tụng tối sầm, đang chuẩn bị mở miệng cắn bánh gạo nếp, ta chạy tới lao vào trong vòng tay hắn mà trách cứ: “Đầu gỗ ngốc, ta đã chờ lâu lắm rồi.”
Ta nhẹ nhàng cười bên tai ta, sau đó lại nghiêm túc mà nói với ta.
“Lần mà xe ngựa của tam công chúa trở nên mất kiểm soát… không phải ta cố ý không quan tâm ngươi. Người ph/i đa/o là ngũ hoàng tử, hắn…”
Ta ngẩng đầu, chặn miệng hắn lại.
Ngũ hoàng tử cố ý.
Y muốn kiểm tra mức độ trung thành của Hà Tụng với tam công chúa, nếu như hắn cứu ta, ngũ hoàng tử lại càng có thể khiến hắn không thể sống sót cho tới ngày mai.
Nếu như không cứu ta, ngũ hoàng tử bên cạnh ta cũng sẽ không làm ta bị thương.
Ta đều đã hiểu rồi.