Chương 17 - Đoạn Trường Yêu
17.
Trúc Nhi tỷ tỷ ch*t rồi.
Ngũ hoàng tử sai người mở miệng ta ra, sau đó đổ vào miệng ta cho ta ăn một ít cháo.
“A Hoa, ngươi đừng mang chuyện tuyệt thực ra để é/p ta, ta có rất nhiều cách đó.”
Ta rưng rưng nước mắt, trân trân nhìn nam nhân có khí chất cao quý với vẻ mặt không hài lòng trước mắt.
“Rốt cuộc phải làm thế nào, ngươi mới có thể bỏ qua cho ta, bỏ qua cho hắn?”
Y bước tới, nhẹ nhàng cẩn thận vuốt ve khóe mắt ta: “A Hoa, ngươi nên mãi mãi ở bên ta. Đừng nghĩ tới hắn, như vậy ta tự nhiên sẽ buông tha cho hắn thôi.”
Ta đưa mắt liếc nhìn chú chim oanh đang hót líu lo bên ngoài cửa sổ.
“Ta vốn chỉ là một nha đầu xuất thân thôn quê, có thể có tài có đức gì mà lọt vào mắt xanh của ngũ hoàng tử người chứ.”
Vẻ mặt y trở nên dịu dàng, y nhẹ nhàng kéo lấy ta ôm vào lòng.
“A Hoa, rõ ràng là ta quen ngươi trước hắn.”
Thì ra, quân đội ngày đó hành quân tựa như r/ắn ch*t l/ột d/a, tất cả mọi người ai nấy đều bất mãn, tướng quân cũng đã bị thương, vậy nên đã trực tiếp ra lệnh cho tất cả mọi người cùng lên đường.
Khi đó ta đã xách theo thùng đậu đi dọc theo đường rừng, trên miệng còn đang ngân nga một giai điệu nào đó không tên.
Họ nói rằng, bọn họ là đoàn quân đánh trận trở về, đi được tới đây là không còn sức nữa rồi.
Ngựa cũng đã chạy đến k/iệt s/ức, không thể đi tới trạm dịch gần nhất được.
Mặc dù khi đó ta vẫn cảm thấy sợ hãi, thế nhưng ta vẫn đưa một nửa thùng đậu cho họ.
Trên khuôn mặt của tướng quân vẫn còn vương vết m/áu, y ăn tàu hũ, hướng về phía ta nói cảm ơn.
Ta bị dọa sợ đến mức liên tục lùi lại, quay trở về ta đi gọi thím Xuân và những người khác tới.
Thím Xuân hỏi thăm họ và mời họ ăn những chiếc bánh bao chiên nóng hổi, ta thì trốn dưới gốc cây đa, hé nửa đầu ra nhìn bọn họ.
Vị tướng quân kia gọi ta đi qua đó.
“Ngươi tên là gì?”
“Ta họ Ngưu, tên A Hoa.”
Trên mặt y vẫn còn vương vết m/áu khiến ta không dám mở mắt nhìn y.
Ta chỉ nghe thấy tiếng y cười, sau đó nói rằng y đã nhớ rồi.
“A Hoa, tại sao ngươi lại không nhớ ra ta?”
Trúc Nhi tỷ tỷ ch*t rồi.
Ngũ hoàng tử sai người mở miệng ta ra, sau đó đổ vào miệng ta cho ta ăn một ít cháo.
“A Hoa, ngươi đừng mang chuyện tuyệt thực ra để é/p ta, ta có rất nhiều cách đó.”
Ta rưng rưng nước mắt, trân trân nhìn nam nhân có khí chất cao quý với vẻ mặt không hài lòng trước mắt.
“Rốt cuộc phải làm thế nào, ngươi mới có thể bỏ qua cho ta, bỏ qua cho hắn?”
Y bước tới, nhẹ nhàng cẩn thận vuốt ve khóe mắt ta: “A Hoa, ngươi nên mãi mãi ở bên ta. Đừng nghĩ tới hắn, như vậy ta tự nhiên sẽ buông tha cho hắn thôi.”
Ta đưa mắt liếc nhìn chú chim oanh đang hót líu lo bên ngoài cửa sổ.
“Ta vốn chỉ là một nha đầu xuất thân thôn quê, có thể có tài có đức gì mà lọt vào mắt xanh của ngũ hoàng tử người chứ.”
Vẻ mặt y trở nên dịu dàng, y nhẹ nhàng kéo lấy ta ôm vào lòng.
“A Hoa, rõ ràng là ta quen ngươi trước hắn.”
Thì ra, quân đội ngày đó hành quân tựa như r/ắn ch*t l/ột d/a, tất cả mọi người ai nấy đều bất mãn, tướng quân cũng đã bị thương, vậy nên đã trực tiếp ra lệnh cho tất cả mọi người cùng lên đường.
Khi đó ta đã xách theo thùng đậu đi dọc theo đường rừng, trên miệng còn đang ngân nga một giai điệu nào đó không tên.
Họ nói rằng, bọn họ là đoàn quân đánh trận trở về, đi được tới đây là không còn sức nữa rồi.
Ngựa cũng đã chạy đến k/iệt s/ức, không thể đi tới trạm dịch gần nhất được.
Mặc dù khi đó ta vẫn cảm thấy sợ hãi, thế nhưng ta vẫn đưa một nửa thùng đậu cho họ.
Trên khuôn mặt của tướng quân vẫn còn vương vết m/áu, y ăn tàu hũ, hướng về phía ta nói cảm ơn.
Ta bị dọa sợ đến mức liên tục lùi lại, quay trở về ta đi gọi thím Xuân và những người khác tới.
Thím Xuân hỏi thăm họ và mời họ ăn những chiếc bánh bao chiên nóng hổi, ta thì trốn dưới gốc cây đa, hé nửa đầu ra nhìn bọn họ.
Vị tướng quân kia gọi ta đi qua đó.
“Ngươi tên là gì?”
“Ta họ Ngưu, tên A Hoa.”
Trên mặt y vẫn còn vương vết m/áu khiến ta không dám mở mắt nhìn y.
Ta chỉ nghe thấy tiếng y cười, sau đó nói rằng y đã nhớ rồi.
“A Hoa, tại sao ngươi lại không nhớ ra ta?”