Chương 12 - Đoạn Trường Yêu
12.
Mùa thu càng lúc càng trở nên rõ ràng, những chiếc lá rụng rung rinh, ta nhặt lên một chiếc lá khô rất đặc trưng, cẩn thận đặt trong lòng bàn tay.
“Chơi cái gì đó?” Ở phía sau ta có người lặng lẽ bước tới.
“Nô tì tham kiến ngũ hoàng tử.” Ánh hoàng hôn chiếu xuống khiến cho khuôn mặt y cũng trở nên dịu dàng.
Ngũ hoàng tử cầm chiếc lá khô trong tay ta rồi nói: “Lá hóa thành bùn, năm tới che hoa.”
Y cẩn thận bỏ chiếc lá khô vào trong một chiếc hà bao nhỏ, mỉm cười nói với ta: “Hôm nay rảnh rỗi, đi, dẫn ngươi ra ngoài chơi.”
Từ khi nhập cung cho tới nay, ta vẫn chưa từng ghé thăm chợ phiên Đông Nhai văn danh thiên hạ này, ngũ hoàng tử đã đổi sang thường phục, nhìn sơ qua có cảm giác giản dị dễ gần hơn một chút.
Ta đã tiêu hơn một nửa số bổng lộc mà ta có kể từ khi tiến cung vào những rạp xiếc ảo thuật và những chiếc kẹo đường.
Ta phấn khích đưa cho ngũ hoàng tử một xiên kẹo hồ lô thế nhưng lại khiến hắn vô cớ bị thương: “Lần cuối cùng ta tới đây là mười năm trước, hương vị của kẹo hồ lô cũng không còn như trước nữa.”
Cứ như là ta đang tự làm mất mặt mình vậy, ta bĩu môi mà nhìn y.
Cách đó không xa có một cỗ xe ngựa đang đi tới, chiếc xe được trang hoàng lộng lẫy, nhìn qua thật sự rất ấn tượng.
Đột nhiên một l/ưỡi d/ao sắ/c bén từ đâu bay tới, bạch mã bị ăn đau, xong nó như phát đi/ên mà lao như điê/n trong khu chợ.
Ta nhìn thấy tấm màn che đang bay lên của xe ngựa có chút quen mắt, ta bất giác s/ửng s/ốt, đó là tam công chúa!
Đợi tới khi ta kịp phản ứng thì con ngựa đã lao thẳng về phía ta.
Khi đó ta trông thấy có một bóng người lao tới, rút lư/ỡi ki/ếm ra khỏi vỏ và cắt đứt dây cương của con ngựa.
Ngũ hoàng tử chắn trước mặt bế ta lên, trong khi né tránh động tác của y ta lại nặng nề mà ngã xuống đất, nửa người ta bị đ/è xuống, chỉ nghe thấy tiếng r/ên r/ỉ đau đớn của y.
“Công tử, người không sao chứ?” Một đám đông đang vây quanh chúng ta, ta không dám gọi y là ngũ hoàng tử.
“Vẫn ổn, chưa ch*t được.” Không biết y đã bị thương ở đâu, chỉ thấy ở cổ tay phải của y đã chảy m/áu, m/áu chảy dài dến tận đầu ngón tay, y lại nhanh chóng nhấc tay lên, y lắc đầu với ta.
Ngũ hoàng tử… có lẽ y không biết người ở bên trong chiếc xe ngựa là tam công chúa, nếu không thì tại sao y lại cứu ta trước?
Ta ngẩng đầu lên, nhìn thấy con ngựa đã bị khống chế, một nhóm thị nữ và thị vệ đang vây chặt lấy xe ngựa, tam công chúa bị dọa sợ đến mức sắc mặt trở nên tái nhợt, một lúc lâu sau mới được người đỡ ra khỏi xe.
Ngũ hoàng tử thấy vậy cũng không nói gì, y đưa ta hồi phủ.
Đêm khuya trằn trọc, ta chậm rãi nhớ lại những chuyện đã xảy ra lúc sáng, lúc đó người đã lao tới từ trên mái nhà, nhanh chóng cắt đứt dây cương chính là Hà Tụng.
Một bên là công chúa tôn quý như ngọc, một bên là một tiểu nô tì thấp kém.
Hắn là mật vệ của công chúa, tại sao lại chọn cứu ta?
Trước đây là vậy, bây giờ là vậy, sau này cũng sẽ là như vậy.
Ta đã ôm mộng rằng, hắn không thể hoặc là hắn vốn cũng không nguyện ý muốn như vậy.
Trong lòng dâng lên một nỗi chua xót khổ sở, ta trùm chăn lại, cố gắng hết sức để kiếm soát những suy nghĩ của mình.
Mùa thu càng lúc càng trở nên rõ ràng, những chiếc lá rụng rung rinh, ta nhặt lên một chiếc lá khô rất đặc trưng, cẩn thận đặt trong lòng bàn tay.
“Chơi cái gì đó?” Ở phía sau ta có người lặng lẽ bước tới.
“Nô tì tham kiến ngũ hoàng tử.” Ánh hoàng hôn chiếu xuống khiến cho khuôn mặt y cũng trở nên dịu dàng.
Ngũ hoàng tử cầm chiếc lá khô trong tay ta rồi nói: “Lá hóa thành bùn, năm tới che hoa.”
Y cẩn thận bỏ chiếc lá khô vào trong một chiếc hà bao nhỏ, mỉm cười nói với ta: “Hôm nay rảnh rỗi, đi, dẫn ngươi ra ngoài chơi.”
Từ khi nhập cung cho tới nay, ta vẫn chưa từng ghé thăm chợ phiên Đông Nhai văn danh thiên hạ này, ngũ hoàng tử đã đổi sang thường phục, nhìn sơ qua có cảm giác giản dị dễ gần hơn một chút.
Ta đã tiêu hơn một nửa số bổng lộc mà ta có kể từ khi tiến cung vào những rạp xiếc ảo thuật và những chiếc kẹo đường.
Ta phấn khích đưa cho ngũ hoàng tử một xiên kẹo hồ lô thế nhưng lại khiến hắn vô cớ bị thương: “Lần cuối cùng ta tới đây là mười năm trước, hương vị của kẹo hồ lô cũng không còn như trước nữa.”
Cứ như là ta đang tự làm mất mặt mình vậy, ta bĩu môi mà nhìn y.
Cách đó không xa có một cỗ xe ngựa đang đi tới, chiếc xe được trang hoàng lộng lẫy, nhìn qua thật sự rất ấn tượng.
Đột nhiên một l/ưỡi d/ao sắ/c bén từ đâu bay tới, bạch mã bị ăn đau, xong nó như phát đi/ên mà lao như điê/n trong khu chợ.
Ta nhìn thấy tấm màn che đang bay lên của xe ngựa có chút quen mắt, ta bất giác s/ửng s/ốt, đó là tam công chúa!
Đợi tới khi ta kịp phản ứng thì con ngựa đã lao thẳng về phía ta.
Khi đó ta trông thấy có một bóng người lao tới, rút lư/ỡi ki/ếm ra khỏi vỏ và cắt đứt dây cương của con ngựa.
Ngũ hoàng tử chắn trước mặt bế ta lên, trong khi né tránh động tác của y ta lại nặng nề mà ngã xuống đất, nửa người ta bị đ/è xuống, chỉ nghe thấy tiếng r/ên r/ỉ đau đớn của y.
“Công tử, người không sao chứ?” Một đám đông đang vây quanh chúng ta, ta không dám gọi y là ngũ hoàng tử.
“Vẫn ổn, chưa ch*t được.” Không biết y đã bị thương ở đâu, chỉ thấy ở cổ tay phải của y đã chảy m/áu, m/áu chảy dài dến tận đầu ngón tay, y lại nhanh chóng nhấc tay lên, y lắc đầu với ta.
Ngũ hoàng tử… có lẽ y không biết người ở bên trong chiếc xe ngựa là tam công chúa, nếu không thì tại sao y lại cứu ta trước?
Ta ngẩng đầu lên, nhìn thấy con ngựa đã bị khống chế, một nhóm thị nữ và thị vệ đang vây chặt lấy xe ngựa, tam công chúa bị dọa sợ đến mức sắc mặt trở nên tái nhợt, một lúc lâu sau mới được người đỡ ra khỏi xe.
Ngũ hoàng tử thấy vậy cũng không nói gì, y đưa ta hồi phủ.
Đêm khuya trằn trọc, ta chậm rãi nhớ lại những chuyện đã xảy ra lúc sáng, lúc đó người đã lao tới từ trên mái nhà, nhanh chóng cắt đứt dây cương chính là Hà Tụng.
Một bên là công chúa tôn quý như ngọc, một bên là một tiểu nô tì thấp kém.
Hắn là mật vệ của công chúa, tại sao lại chọn cứu ta?
Trước đây là vậy, bây giờ là vậy, sau này cũng sẽ là như vậy.
Ta đã ôm mộng rằng, hắn không thể hoặc là hắn vốn cũng không nguyện ý muốn như vậy.
Trong lòng dâng lên một nỗi chua xót khổ sở, ta trùm chăn lại, cố gắng hết sức để kiếm soát những suy nghĩ của mình.