Chương 2 - Đoạn Trường Trong Mắt Người Thương
Nhát kiếm A nương hạ xuống năm đó, không chỉ chém vào bàn tay ta, mà là chặt đứt cả đỉnh đầu ta đang ngẩng cao kiêu hãnh.
Từ đó về sau, cầm kỳ thư họa, ta không thể chạm tới nữa.
Những khuê tú trước đây cùng ta kết giao cũng lần lượt xa lánh.
Ta càng lúc càng trở nên trầm mặc.
“Ngươi thật sự là do A nương ngươi sinh ra sao?”
Đích nữ nhà họ Lý trừng to mắt, hết nhìn ta rồi lại nhìn về phía A nương.
Ta cũng lần theo ánh mắt nàng, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy A nương nâng chén trà thanh, mày mắt dịu dàng, phong tư thoát tục như tiên.
Tiệc yến tan rồi, ta đang định đem điểm tâm tới dâng cho Đại nương, cùng người lễ Phật.
Nào ngờ bị A nương chặn lại.
“Ngươi nên dứt bỏ tâm tư với nhà họ Thẩm đi, đó không phải là nơi ngươi có thể trèo cao.”
A nương nhắc tới chính là Thẩm Tòng Dung, đệ đệ của đương kim Hoàng hậu.
Ta và Thẩm Tòng Dung vốn là bạn chơi thuở nhỏ, khi còn thơ dại, hắn từng đùa rằng sẽ cưới ta.
Chuyện này bị A nương biết được, người liền chỉ vào mặt ta mắng không biết liêm sỉ, còn bé đã biết dụ dỗ nam nhân, rồi bắt ta chịu phạt cấm túc nửa tháng.
Về sau, tiểu tướng quân Thẩm Tòng Dung nhập ngũ, một đi ba năm, bặt vô âm tín.
Ta cụp mắt, cắn chặt môi.
“Không sao,” A nương mỉm cười, “A nương đã vì con chọn được một mối hôn sự tốt nhất.”
“Là nhà họ Lý ở thành Tây, Lý Thâm.”
Sắc mặt ta tái nhợt, thất thần ngẩng đầu nhìn A nương.
Đại tỷ tiến cung làm Thuần phi, Nhị tỷ tuy là thứ xuất cũng gả vào hầu phủ làm Thiếu phu nhân, ngay cả Tứ muội cũng đang được đính ước với độc tử của Hổ Uy tướng quân.
Vậy mà A nương nói đến Lý Thâm, nhà chẳng có tước vị, chỉ có một căn nhà hai dãy viện nhỏ ở thành Tây và mấy mẫu ruộng cằn.
Bản thân hắn thi trượt năm lần, sắp bước sang tuổi ba mươi, vẫn chỉ là một tú tài.
Đó mà cũng gọi là “mối tốt nhất” sao?
“Cho dù A nương có ghét bỏ con thế nào, cũng không cần dùng loại hôn sự này để nhục mạ con chứ?”
Ta mặc kệ hộp điểm tâm rơi lăn lóc dưới đất, xoay người chạy về phía chính viện.
Chưa kịp bước vào sân, đã nghe thấy tiếng: “Ấu Chư nuôi thành phế nhân rồi, theo ta thấy, chi bằng thuận theo ý Từ Thị lang, đưa nó qua làm thiếp đi cho rồi.”
Đó là giọng nói của Đại nương – người mà ta từng thương yêu kính trọng nhất.
Từ Thị lang đã gần sáu mươi, trong nhà có đến hơn mười phòng thiếp thất, cháu gái trưởng của ông ta còn đồng tuổi với ta.
Ta siết chặt nắm tay, âm thầm nghĩ: phụ thân tuyệt đối sẽ không đồng ý chuyện này.
“Ấu Chư thật đáng tiếc, dung mạo giống A nương nó, thiên tư lại thông tuệ nếu không phải tay phế rồi, hẳn có thể gả vào chốn môn đăng hộ đối.”
Phụ thân thở dài một tiếng thật dài, rồi lại thêm một câu.
“Tìm ngày lành, đưa nó qua đó đi.”
Ngay khoảnh khắc ấy, gió như thổi ù ù trong đầu ta.
Tất cả mọi người… đều vứt bỏ ta rồi.
Ta chợt quay đầu, bắt gặp A nương đang đứng lặng phía sau.
Gió nhẹ thổi tung mấy sợi tóc mai trước trán nàng, đôi mắt rưng rưng lệ, quả là một mỹ nhân khuynh thành.
3
Không biết A nương đã dùng cách gì, phụ thân rốt cuộc cũng không đem ta gả vào Từ phủ.
Chẳng bao lâu, ta cùng nhà họ Lý đính hôn.
A nương bảo, tuy Lý gia môn thấp, nhưng về sau nhất định sẽ kính trọng ta, yêu thương ta.
Người chuẩn bị cho ta một phần hồi môn phong hậu, để đời này ta không cần phải dựa vào nhà chồng mà sinh tồn.
A nương còn nói, ta là chính thất, sau này có thể cùng Lý Thâm tôn trọng đối đãi, đồng lòng tương kính như tân.
A nương nói rất nhiều, nói xong lại dè dặt nhìn ta.