
Điều Tôi Muốn Là Duy Nhất
Tác giả : 小夏
Dịch giả : Mỏng
Tác giả: 小夏
Edit: Mỏng
Ảnh: 花开满庭芳_幽谷小君_来自小红书网页版
( ◡̀_◡́)ᕤ ( ◡̀_◡́)ᕤ ( ◡̀_◡́)ᕤ ( ◡̀_◡́)ᕤ ( ◡̀_◡́)ᕤ ( ◡̀_◡́)ᕤ
Sau ba năm dịch bệnh, cuối cùng mọi thứ đã được nới lỏng hơn.
Mối tình đầu của Tạ Diễn phong trần mệt mỏi về nước.
Nhưng không may, cô ta là nhóm người lây nhiễm đầu tiên.
Tạ Diễn muốn lấy thuốc của tôi cho cô ta.
Tôi không đồng ý.
Anh thất vọng nhìn tôi: “Mạng sống con người quan trọng, em gây sự gì chứ?”
Tôi yên lặng nhìn anh, đập mạnh lọ thuốc xuống bàn.
“Muốn thuốc, được. 4 triệu 7.” (4.7 triệu tệ = 16.5 tỉ VNĐ)
Tạ Diễn ngỡ ngàng, “4.7 triệu? Em điên à? Được rồi, em đừng gây chuyện nữa, đưa thuốc cho anh trước, cô ấy đã sốt đến 39 độ rồi!”
Tôi tránh tay anh ra: “4.7 triệu, một tay giao tiền một tay lấy thuốc.”
Mặt Tạ Diễn sầm xuống, nặng nề nhìn tôi. Vài giây sau, anh quay người vào phòng làm việc.
Rất nhanh anh quay trở ra, cầm một tấm thẻ ngân hàng.
“Trong này có 5 triệu, mật khẩu là sinh nhật em. Được chưa?”
Tôi nhìn tấm thẻ ngân hàng, mỉm cười. Mật khẩu đương nhiên là sinh nhật tôi, bởi tấm thẻ này vốn là của tôi.
“Được rồi.”
Tôi đưa thuốc cho anh. Tạ Diễn lấy thuốc, quay người định đi.
“Khoan đã!” Tôi gọi anh lại.
Anh dừng chân, không quay đầu: “Tống Du, đủ rồi!”
Tính tình Tạ Diễn nóng nảy nhưng luôn dịu dàng với tôi. Ba năm qua, dù có tức giận nhưng anh cũng không dùng giọng điệu này nói với tôi.
Nhưng từ khi Lâm Xán Xán trở về, thái độ này gần như đã thành bình thường.
Tôi cụp mắt, kiềm chế những cảm xúc dâng trào trong lòng.
“Ký cái này đã.”
Đây là hợp đồng trả nợ, vốn là chuẩn bị cho Lâm Xán Xán, không ngờ cuối cùng lại sử dụng cho Tạ Diễn.
Đọc xong nội dung trên đó, Tạ Diễn ngẩn ra. Vẻ mặt anh lập tức dịu đi, trong mắt hiện lên vẻ áy náy.
“Tiểu Du, anh…”
Tôi giơ tay ngắt ngang lời anh.
“Ký đi, tránh việc sau này nói tôi tống tiền.”
Tạ Diễn thở dài: “Tiểu Du, em đừng như vậy! Bố mẹ Lâm Xán Xán đã di dân, trong nước cô ấy không có ai thân thích, anh không thể thấy c.h.ế.t không cứu.”
Tôi gật đầu: “Vậy thì anh ký nhanh đi rồi mang thuốc cho cô ta!”
“Tiểu Du…”
Tạ Diễn còn muốn nói gì đó, điện thoại anh vang lên.
Lâm Xán Xán gọi.
Tôi giật lấy di động anh mở loa ngoài lên.
Giọng Lâm Xán Xán khàn khàn yếu ớt: “A Diễn, anh đâu rồi? Em mệt quá!”
Tạ Diễn cuống quýt tắt loa đi. Vẻ mặt anh cứng đờ, quay lưng lại, nói nhỏ: “Anh đến ngay.”
“Tiểu Du, chuyện chúng ta quay về sẽ nói, được không? Bây giờ anh…”
“Tạ Diễn,” tôi lại cắt lời anh lần nữa, “Ký rồi anh muốn đi đâu thì đi!”
“Tiểu Du!”
“Ký!”
Tạ Diễn nhẫn nhịn đến cực điểm, anh cầm bút, ký tên mình xuống dưới.
Trước khi đóng cửa, anh nói với tôi: “Anh đưa thuốc xong sẽ về ngay, đợi anh về chúng ta nói chuyện!”
Bình luận