Chương 5 - Điều Gì Đang Giấu Kín

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

“Anh thề, từ nay về sau sẽ không bao giờ liên lạc với Giang Lệ nữa!”

Ba tôi tức đến nỗi định xông lên đánh thêm trận nữa, may mà mẹ tôi kịp cản lại.

Còn tôi thì không tức giận, chỉ nhìn anh ta — cái dáng vẻ giả vờ si tình ấy — cảm thấy vô cùng nực cười:

“Giang Trạch Thâm, đến nước này rồi mà anh vẫn không chịu nói thật à?”

Tôi cầm lấy điều khiển trong tay, nhấn nút phát video.

Cuộc điện thoại từ người đại diện tối qua vang vọng khắp sảnh cưới.

Trên màn hình, hóa đơn, quà tặng, danh sách căn hộ do anh ta gửi cho tôi vẫn đang liên tục phát lại.

Tất cả… rõ ràng như ban ngày.

Sắc mặt Giang Trạch Thâm trắng bệch, không còn chút huyết sắc.

Tấm lưng từng ngẩng cao kiêu hãnh giờ phút này sụp xuống trong nháy mắt.

Một lúc lâu sau, anh ta mới khó khăn lên tiếng:

“Anh chỉ là… sợ một cô bé như cô ấy sống không tốt… chỉ vậy thôi.”

6.

Ba mẹ Giang cũng lập tức cười gượng gạo hùa theo:

“Đúng đó, từ nhỏ Trạch Thâm đã là đứa trẻ có lòng tốt, không phải mọi người đều biết rồi sao?”

“Thôi được rồi, thằng bé sai thì sai thật, nhưng cũng thông cảm đi, đàn ông mà—”

Ba tôi bật cười lạnh lùng:

“Đàn ông thì sao? Chỉ vì có thêm một bộ phận mà được phép sai à?”

“Nếu theo lý lẽ của ông, thì ông Giang đây chắc cũng từng làm chuyện có lỗi với vợ rồi?”

Ba tôi nổi tiếng miệng độc, chỉ hai câu đã khiến ba Giang tức đỏ mặt:

“Ông! Thật là ngang ngược!”

Mẹ Giang thấy tình hình căng thẳng, vội vàng tiến lên dàn xếp:

“Biết bao người đang nhìn, đừng làm to chuyện nữa, có gì nghiêm trọng đâu.”

“Trạch Thâm sai, thì để nó quỳ xuống xin lỗi các người là được chứ gì.”

“Đúng là nó sai, nhưng ai mà chẳng từng mắc lỗi. Cho nó một cơ hội thì có sao đâu, huống hồ hai đứa yêu nhau mười ba năm rồi, chẳng lẽ thực sự chia tay?”

Tôi nhướn mày cười khẩy:

“Sao thế, dì nghĩ tôi vì không buông được mười ba năm tình cảm nên sẽ tiếp tục nhẫn nhịn à?”

“Mười ba năm qua chính nhà họ Thẩm chúng tôi đã nâng đỡ giúp công ty nhà các người phát triển.”

“Giờ ân tình trả đủ rồi — cũng đến lúc thu lại thôi.”

Dứt lời, tôi xoay người kéo tay ba mẹ định rời đi.

Giang Trạch Thâm lại đuổi theo, vừa định mở miệng thì bị tiếng thét chói tai của Giang Lệ cắt ngang.

Cô ta trợn mắt lao tới kéo lấy tay anh:

“Anh Trạch Thâm… em… em bị kiện rồi!”

“Tiền anh ứng trước cho em đều bị đóng băng và yêu cầu hoàn trả… em phải làm sao đây!”

Giang Trạch Thâm khựng người, sững sờ nhìn tôi:

“Thẩm Mị, em cần phải tuyệt tình tới mức này sao? Là anh sai, không phải Giang Lệ!”

“Hơn nữa, anh chỉ là quan tâm cô ấy một chút thôi, đâu phải thật sự phản bội em! Em quá đáng quá rồi!”

Ba mẹ anh ta cũng lạnh lùng hùa theo:

“Nó xem thường nhà mình rồi, giờ muốn dứt khoát chia tay thì lấy chuyện ngoại tình ra để vin vào! Thật nực cười!”

“Cả hội trường nhìn đấy, mai này ra ngoài mọi người sẽ bàn tán ai đúng ai sai cho mà xem!”

Ba tôi vì tức giận quá độ nên ngất xỉu ngay tại chỗ.

Xe cấp cứu lập tức được gọi đến, mẹ tôi đi theo ba vào viện.

Khách khứa thấy chỉ còn lại mình tôi, liền bắt đầu đứng ra bênh vực nhà họ Giang:

“Ôi dào, hiểu lầm nhỏ thôi mà, có cần làm lớn chuyện vậy không? Hai nhà cũng mấy chục năm thân thiết rồi còn gì.”

“Phải đó, chỉ là quan tâm một cô bé thôi mà, Thẩm Mị, em hơi quá rồi đấy. Chẳng lẽ cưới nhau rồi thì không được có cuộc sống riêng à?”

Những người bênh vực Giang Trạch Thâm hầu hết là đàn ông.

Còn phụ nữ thì nhìn tôi bằng ánh mắt đồng cảm xen lẫn im lặng.

Giang Trạch Thâm thấy có nhiều người đứng về phía mình, lập tức bỏ vẻ mặt khẩn cầu, tiến lên định ôm tôi:

“Thôi nào, đừng làm lớn nữa được không?”

Tôi lùi lại hai bước, thẳng tay ném tờ giấy siêu âm thai của Giang Lệ vào mặt anh ta:

“Gọi đó là ‘xã giao’ à?”

“Tôi không biết từ khi nào xã giao lại có thể… lên giường?”

“Hay là chú thím cũng xã giao kiểu đó mới sinh ra anh? Vậy thì hợp lý quá rồi còn gì.”

7.

Giang Trạch Thâm sau khi nhìn rõ tờ giấy, toàn thân run lên, lẩm bẩm:

“Sao có thể… sao có thể chứ…”

“Xin lỗi anh Trạch Thâm… là em giấu anh… em không biết chị ấy điều tra bằng cách nào…”

“Ban đầu… em thật sự không định nói với anh, bởi vì em yêu anh quá nhiều… em chỉ mong anh hạnh phúc, không muốn phá rối cuộc sống của anh…”

“Đứa bé này… em vốn định sẽ tự mình sinh ra, sau này nhớ anh thì chỉ cần nhìn con là đủ rồi…”

“Em thật sự không ngờ lại gây phiền phức cho anh…”

Vừa nói, Giang Lệ vừa ôm mặt khóc nức nở.

Nhưng ngay khi biết kết quả siêu âm là con trai, thái độ ghét bỏ trước đó của ba mẹ Giang lập tức thay đổi hoàn toàn, vội vàng đỡ cô ta dậy, nhẹ nhàng an ủi:

“Không sao đâu con, con là một đứa bé ngoan, chỉ là có người không biết quý trọng con thôi!”

“Nào, hôm nay đổi cô dâu thành Giang Lệ! Có người thì cứ hối hận cả đời đi!”

Giang Trạch Thâm siết chặt tờ giấy siêu âm trong tay, nhìn tôi trân trối, giọng khàn đặc:

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)