Chương 15 - Trong bóng đêm sương mù - Điều Cấm Kỵ
15.
Nhà bà cô ở thôn bên cạnh, bà ấy hiểu một ít thuật pháp bùa chú, có khi bà ấy có thể cứu giúp cả nhà chúng tôi.
Nhưng kỳ lạ thay, khi tôi đang chạy thì trời bắt đầu có sương mù, khiến tôi không xác định được phương hướng.
Tôi dắt Hoàng Hoàng chạy được một đoạn, nhìn thấy nhà bà cô ở phía trước, bà ấy đang đứng trước cửa, mỉm cười vẫy tay với tôi.
"Bà cô ơi!"
Tôi đang định tiến tới, Hoàng Hoàng bất ngờ cắn chặt ống quần không cho tôi đi.
Hoàng Hoàng ngẩng mặt nhìn tôi, miệng kêu rên, hai mắt nó đẫm lệ, tai cụp xuống, toàn thân run rẩy không ngừng.
Tôi ôm cổ Hoàng Hoàng, nhỏ nhẹ dỗ dành nó.
Nhưng nó lại tránh tôi, vừa chạy vừa tè, cái đuôi bị kẹp chặt giữa hai chân.
Hoàng Hoàng đang sợ hãi sao?
Thông thường, tôi và Hoàng Hoàng phải mất gần nửa ngày để đến nhà bà cô, hình như hôm nay có hơi nhanh.
Da đầu tôi run run, không kìm được quay đầu lại nhìn thoáng qua bà cô, bà ấy đang mỉm cười đi về hướng chúng tôi.
Không! Không phải là đi, là bay!
Phía dưới của bà ấy không có chân!
Đó không phải là bà cô của tôi!
Mỗi khi sợ hãi, hai chân tôi sẽ run rẩy đến mức không di chuyển được. Dạ dày tôi quặn lên, làm tôi có cảm giác muốn nôn mửa.
Hoàng Hoàng nghe thấy tiếng động, nó tới cắn góc quần của tôi, kéo tôi chạy.
Một người một chó chạy đến nỗi chân tay mềm nhũn, cả người không ngừng run rẩy.
Nhà bà cô ở thôn bên cạnh, bà ấy hiểu một ít thuật pháp bùa chú, có khi bà ấy có thể cứu giúp cả nhà chúng tôi.
Nhưng kỳ lạ thay, khi tôi đang chạy thì trời bắt đầu có sương mù, khiến tôi không xác định được phương hướng.
Tôi dắt Hoàng Hoàng chạy được một đoạn, nhìn thấy nhà bà cô ở phía trước, bà ấy đang đứng trước cửa, mỉm cười vẫy tay với tôi.
"Bà cô ơi!"
Tôi đang định tiến tới, Hoàng Hoàng bất ngờ cắn chặt ống quần không cho tôi đi.
Hoàng Hoàng ngẩng mặt nhìn tôi, miệng kêu rên, hai mắt nó đẫm lệ, tai cụp xuống, toàn thân run rẩy không ngừng.
Tôi ôm cổ Hoàng Hoàng, nhỏ nhẹ dỗ dành nó.
Nhưng nó lại tránh tôi, vừa chạy vừa tè, cái đuôi bị kẹp chặt giữa hai chân.
Hoàng Hoàng đang sợ hãi sao?
Thông thường, tôi và Hoàng Hoàng phải mất gần nửa ngày để đến nhà bà cô, hình như hôm nay có hơi nhanh.
Da đầu tôi run run, không kìm được quay đầu lại nhìn thoáng qua bà cô, bà ấy đang mỉm cười đi về hướng chúng tôi.
Không! Không phải là đi, là bay!
Phía dưới của bà ấy không có chân!
Đó không phải là bà cô của tôi!
Mỗi khi sợ hãi, hai chân tôi sẽ run rẩy đến mức không di chuyển được. Dạ dày tôi quặn lên, làm tôi có cảm giác muốn nôn mửa.
Hoàng Hoàng nghe thấy tiếng động, nó tới cắn góc quần của tôi, kéo tôi chạy.
Một người một chó chạy đến nỗi chân tay mềm nhũn, cả người không ngừng run rẩy.