Chương 1 - Điểm Số Của Tình Yêu

Yêu nhau 6 năm, bạn trai chỉ chấm tôi được 90 điểm.

Anh ấy ghi chép trong nhật ký, cộng trừ cho tôi từng chút một.

Chiều cao không đủ -1

Gia thế không tốt -10

Thành tích học tập +1


Chỉ khi đạt 100 điểm, anh ấy mới chịu cưới tôi.

Nhưng đến cuối cuốn nhật ký, tôi lại nhìn thấy tên của một người phụ nữ khác.

Vệ Nam.

Anh ấy chấm cô ấy điểm tuyệt đối.

Và còn dùng bút đỏ ghi chú: “Có thể phá lệ nhận vào.”

01

Trong buổi tụ tập, tôi bóc cho Lâm An Trạch một con tôm.

Đám bạn của anh ấy nhìn nhau đầy ẩn ý.

“Hội chị em ơi, cố thêm chút nữa, chắc sắp được uống rượu mừng của hai người rồi!”

Tôi không hiểu ý, chỉ cười cho qua chuyện.

Cho đến khi tôi tìm thấy cuốn nhật ký của anh ấy.

Bên trong, từng mục một ghi lại điểm cộng và trừ của tôi.

Chiều cao: -1

Gia thế: -10

Thành tích: +5

Kỹ năng giường chiếu: +0

Tổng điểm: 90.

Dưới cùng, anh ấy ghi chú: “Trong vòng một năm mà không đạt 100 điểm, có thể chia tay.”

Khi nhìn thấy cuốn nhật ký đó, đầu óc tôi hoàn toàn trống rỗng.

Bên cạnh, Lâm An Trạch ngủ say như chết, quần áo toàn là vết ói, mùi hôi thối nồng nặc trong phòng khiến tôi buồn nôn.

Tôi ngồi trong cái môi trường bẩn thỉu đó, tay cầm cuốn nhật ký của anh ấy.

Bốn tiếng trước, chúng tôi còn tụ tập với đám bạn của Lâm An Trạch.

Chỉ vì tôi bóc cho anh ấy một con tôm, họ liền bắt đầu trêu đùa.

Trương Thịnh, bạn thân từ nhỏ của Lâm An Trạch, là người khơi mào.

“Chị dâu, cố thêm chút nữa, chắc chúng em sắp được uống rượu mừng rồi!”

Tôi chỉ nghĩ đó là trò đùa, mỉm cười mà không nói gì.

Sáu năm yêu nhau, từ lúc còn học đại học cho đến khi đi làm, có rất nhiều người chứng kiến cuộc tình dài của chúng tôi.

Năm nào cũng có người thúc giục kết hôn, nhưng chỉ cần Lâm An Trạch không lên tiếng, những lời đó mãi chỉ là câu nói đùa.

Lúc đó, tôi có vào nhà vệ sinh một lát.

Khi quay lại, tôi nghe thấy giọng nói từ trong phòng vọng ra.

Trương Thịnh hỏi: “Anh Lâm, chị dâu chưa đủ điểm hả? Sáu năm rồi mà vẫn chưa gom đủ 100 điểm?”

Có người phụ họa: “An Trạch, vậy là đủ rồi, chị dâu đã chịu khổ cùng anh từ lúc tốt nghiệp đến bây giờ, không phải ai cũng làm được đâu. Hôm trước tôi còn thấy chị ấy mặc cả với người bán rau vì hai nghìn đồng.”

“Đúng vậy, với tiêu chuẩn của anh, chắc trên đời này chẳng có ai đạt nổi 100 điểm đâu.”

Giữa tiếng cười nói ồn ào, tôi nghe thấy giọng điệu phản đối của Lâm An Trạch.

“Làm gì có? Là do mắt các cậu thiển cận, phụ nữ tốt không thiếu.”

Mọi người liền xúm lại cười cợt, bảo anh đưa ra ví dụ.

Anh uống một ngụm rượu, rồi dựa vào hơi men nói ra một cái tên.

“Vệ Nam.”

02

Tôi hoàn hồn, nhìn cuốn nhật ký trong tay.

Giữa tôi và Lâm An Trạch luôn có một thỏa thuận ngầm: không can thiệp vào cuộc sống của nhau.

Chúng tôi chưa bao giờ kiểm tra điện thoại của đối phương.

Cuốn nhật ký này vẫn luôn nằm trong tủ đầu giường của anh ấy, tủ không khóa.

Có lúc anh quên cất đi, thậm chí để ngay chỗ tôi có thể dễ dàng nhìn thấy.

Nhưng đây là lần đầu tiên tôi cầm nó lên.

Tôi mở ra.

Thời gian viết nhật ký kéo dài suốt sáu năm – chính là sáu năm tôi và anh yêu nhau.

Trang đầu có tiêu đề: “Đánh giá tình yêu (Phần Doãn Thi Thiên) – Tổng điểm 100.”

Mục đầu tiên: Chiều cao -1.

Tôi cao 1m6, còn Lâm An Trạch cao 1m8.

Anh thường nửa đùa nửa thật gọi tôi là “khoai tây nhỏ,” bảo tôi đi nhanh lên, nếu không cẩn thận sẽ lạc mất.

Anh cũng hay đùa với bạn bè rằng tôi tiết kiệm vải vóc, giúp gia đình anh giảm được kha khá chi phí.

Tôi từng nghĩ anh trêu chọc vì thích tôi, hóa ra đó lại là cách anh bày tỏ sự bất mãn của mình.

Tôi lật tiếp.

Mục thứ hai: Gia thế -10.

Năm hai đại học, ba mẹ tôi qua đời vì tai nạn xe hơi.

Chỉ trong một khoảnh khắc, tôi mất đi chỗ dựa cả về vật chất lẫn tinh thần.

Đúng lúc đó, bà nội tôi cũng bị chẩn đoán ung thư.

Tôi vừa đau đầu xử lý xong chuyện của ba mẹ, lại tất bật bán nhà để chữa bệnh cho bà.

Lúc đó, tôi đã yêu Lâm An Trạch.

Gia cảnh của anh cũng chẳng khá hơn tôi là bao, nhưng khi biết chuyện gia đình tôi, anh sẵn sàng đưa toàn bộ số tiền làm thêm mà anh tích góp được.

Tôi vẫn nhớ như in khoảnh khắc anh đặt xấp tiền đó vào tay tôi, trán anh lấm tấm mồ hôi.

Giọng nói trong trẻo của chàng trai trẻ vang lên:

“Cứ dùng trước đi, không đủ thì anh sẽ đi mượn thêm. Đừng sợ, có anh đây!”

Có lẽ chính khoảnh khắc ấy đã trở thành điểm tựa cho tôi vượt qua vô số những thời khắc khó khăn trong suốt sáu năm qua.

Nhưng tôi không ngờ rằng, anh ấy lại để ý đến gia cảnh của tôi đến mức phải ghi chú rõ ràng như vậy.

“Nhắc cô ấy tiếp tục đòi tiền bồi thường từ bên gây tai nạn, nếu lấy được thì dùng số tiền này mua nhà trước.”

Đầu ngón tay tôi lạnh toát, run rẩy.

Tôi quay đầu nhìn người đàn ông mà tôi đã yêu suốt sáu năm, cảm giác như có một vết cắt trong tim, gió lạnh không ngừng thổi vào.

Ngoài những mục cộng trừ điểm hằng ngày, các mục trừ điểm tiếp theo khiến tôi không thể tin nổi.

Tôi mặc cả với người bán rau: -10.

Dưới đó là lời nhận xét của anh ấy:

“Hành vi này khiến tôi, với tư cách là phó tổng, cảm thấy rất mất mặt. Trông cô ấy chẳng khác nào một bà nội trợ tầm thường, thật chẳng còn chút hứng thú nào.”

Tôi thắt lưng buộc bụng, tiết kiệm vì ngôi nhà, vì tổ ấm của chúng tôi, nhưng trong mắt anh, đó lại là hành vi kém giá trị, đến mức bị trừ hẳn 10 điểm.

Rõ ràng ba năm trước, vào năm khó khăn nhất của chúng tôi, mỗi lần tôi về từ chợ trong sự thất vọng, anh luôn ôm tôi vào lòng, trong mắt ánh lên sự xót xa.

“Thi Thiên, chờ thêm chút nữa, anh sẽ không để em phải sống những ngày như thế này nữa.”

Những mục cộng điểm thì nhiều, nhưng mỗi mục chỉ cộng 1-2 điểm.

Còn mỗi mục trừ điểm thì đủ để xóa sạch mọi cố gắng.

Cứ cộng cộng trừ trừ như vậy… cho đến cuối cùng, sau sáu năm yêu nhau, tổng điểm của tôi chỉ có 90.

Vẫn thiếu 10 điểm nữa mới đạt đến 100 – số điểm cần thiết để anh cưới tôi.

Tôi cười khẽ, nhưng một giọt nước mắt lại rơi xuống tay mình.

Phía sau vang lên một tiếng ngáy khẽ.

Tôi hoàn hồn, định đặt cuốn sổ trở lại chỗ cũ, nhưng chợt nhìn thấy vài trang cuối còn chữ viết.

Tôi lật ra, và ở nơi rõ ràng nhất, tôi thấy cái tên mà Lâm An Trạch đã vô thức nhắc đến khi say:

“Vệ Nam.”

03

Cái tên “Vệ Nam” không hề xa lạ với tôi.

Cô ấy là bạn học của tôi và Lâm An Trạch, từng rất nổi bật khi còn ở trường.

Cô ấy xinh đẹp, thông minh, luôn là vị trí số một trong các cuộc thi tranh biện.

Cô từng giành nhiều giải thưởng về múa, ngoài giờ còn nghiên cứu cơ khí, đại diện trường đi thi quốc tế và đoạt giải vàng trong một lĩnh vực vốn bị đàn ông thống trị.

Tôi nhớ trong danh sách những điểm trừ của mình còn có mục “tính cách.”

Lâm An Trạch viết trong nhật ký rằng tôi nhàm chán, trong khi lại cộng hẳn 50 điểm vào tính cách của Vệ Nam.

Tôi là người trầm tính, nói dễ nghe là điềm đạm, còn thực tế là có chút nhạt nhẽo, chậm chạp.

Còn Vệ Nam thì hoàn toàn ngược lại.

Cô ấy rực rỡ, sôi nổi, như một đóa hồng kiêu hãnh nở rộ.

Cuộc sống của cô ấy lúc nào cũng tràn ngập sự thú vị.

Tôi biết có rất nhiều người thích cô ấy, nhưng tôi không biết rằng, Lâm An Trạch cũng vậy.

Tôi nhớ một lần trong buổi dạ hội ở trường, Vệ Nam biểu diễn một tiết mục đàn cổ cầm vô cùng khó.

Khi phần biểu diễn kết thúc, cả hội trường vang lên những tràng pháo tay nhiệt liệt.

Tôi cũng ra sức vỗ tay, quay sang cười nói với anh ấy:

“Cô ấy còn biết chơi đàn cổ cầm, rốt cuộc có gì mà cô ấy không biết nữa đây?”

Lâm An Trạch chăm chú nhìn người phụ nữ trên sân khấu, lông mày hơi nhíu lại, ánh mắt trầm ngâm.

“Cô ấy sẽ không có được tình yêu của anh.”

Thấy tôi sững sờ, anh kéo tôi vào lòng, giọng nói dịu dàng như đang dỗ dành:

“Vậy nên, em đã thắng cô ấy.”

Khi đó tôi không hề cảm thấy vui mừng, mà chỉ thấy có chút kỳ lạ.

Tại sao anh ấy lại cần dùng tôi để hạ thấp một người phụ nữ khác?

Chỉ vì anh ấy yêu tôi nên Vệ Nam đã thua tôi sao?

Đây là logic gì chứ?

Nhưng giờ thì tôi đã hiểu.

Đó là sự tự ti cực độ của một người đàn ông, biến thành sự kiêu ngạo và ngạo mạn.

Anh ấy không thể có được Vệ Nam, nên muốn kéo cô ấy vào một cuộc so sánh vô nghĩa, để xóa nhòa mọi ánh hào quang của cô ấy.

Nếu không phải vì cuốn nhật ký này, những suy nghĩ bẩn thỉu của anh ta có lẽ mãi mãi sẽ không bao giờ bị lộ ra.

Tôi cố nén cảm giác khó chịu, tiếp tục đọc.

Phần cộng điểm của Vệ Nam rất nhiều.

Có một mục là “kỹ năng giường chiếu.”

Anh ta tự tưởng tượng và viết rằng:

“Chân dài, eo thon, ôm rất vừa tay, từng học múa nên có thể thử được nhiều tư thế. Chiều cao vừa đủ, không khiến tôi phải mất sức. Cô ấy chắc đã từng trải qua nhiều người, kinh nghiệm phong phú, tính cách phóng khoáng nên sẽ rất vui vẻ khi chơi đùa cùng, +20 điểm.”

Khi đọc đến dòng này, ngón tay tôi run lên vì giận dữ, co quắp lại.

Bụng tôi quặn thắt, cảm giác buồn nôn trào lên, tôi ôm miệng chạy vào nhà vệ sinh và cuối cùng cũng không nhịn được mà nôn ra.

Tôi không chỉ cảm thấy những gì mình đã bỏ ra trong suốt những năm qua là vô nghĩa, mà còn cảm thấy ghê tởm thay cho một người phụ nữ khác.

Anh ta đem những dục vọng đê hèn của mình áp đặt lên một người phụ nữ khác.

Ánh hào quang và những thành tựu của cô ấy, trong mắt anh ta, chỉ là mảnh đất để nuôi dưỡng những ý nghĩ xấu xa.

Cô ấy đã cố gắng để vươn cao, đi xa như vậy, nhưng vẫn bị một người đàn ông dùng ánh nhìn thiển cận kéo xuống góc độ mà anh ta có thể coi thường.

Đêm đó tôi không ngủ, chỉ đứng trên ban công đón gió lạnh rất lâu.

Ký ức sáu năm qua ùa về, nhưng từng chút từng chút một bị tôi tự tay phủ định.

Những khoảnh khắc tôi từng cảm động, hóa ra đều có một cái giá rõ ràng.

Đó là cách một người đàn ông đánh giá phụ nữ bằng một thước đo.

Anh ta làm mọi thứ với mong đợi được hồi báo, ép cuộc đời tôi vào một phương trình nhỏ hẹp.