Chương 2 - ĐI HỌC THAY CÓ NGAY BẠN TRAI
[4]
Bởi vì tôi không biết nhiều về các mối quan hệ của Thi Quân, nên tôi đã tìm Tống Dương để lập nhóm làm bài tập kinh tế học, tôi tìm cậu ấy là vì cậu ấy luôn sẵn sàng giúp đỡ người khác.
Cũng may, Tống Dương dùng vẻ mặt như bị táo bón đồng ý tôi.
"Bạn học Thi, tôi chỉ có thể giúp cậu trong học tập cùng công việc thôi, chỉ có thể là học tập và công việc!"
Tống Dương thực sự rất tốt, còn muốn giúp đỡ tôi trong cả học tập và công việc, tôi đưa cho cậu ấy một cái kẹo, đó là loại kẹo cứng vị đào mà tôi yêu thích.
Không để ý đến vẻ mặt nhăn nhó khi cầm kẹo của Tống Dương, tôi vẫy tay chào tạm biệt cậu ấy.
"Tôi đi đây, thứ bảy gặp cậu ở thư viện! Cảm ơn bạn học Tống nhé!"
Vào thứ bảy, Tống Dương đến rất sớm, hơn nữa còn chu đáo chuẩn bị hai phần bữa sáng.
Cũng không tệ lắm, xem ra cậu ấy còn đáng tin cậy hơn thằng nhãi Thi Quân kia nhiều. Đã đẹp trai lại còn chu đáo thế này thì có ai không yêu cho được.
Nghĩ đến đây, thái độ của tôi trở nên vui vẻ hơn một chút: "Bạn học Tống, cậu đừng lo lắng, bài tập nhóm lần này của cậu nhất định sẽ hoàn thành xuất sắc, khiến ông già dạy môn kinh tế học kia kinh ngạc cho xem!"
Thật không ngờ, Tống Dương không thèm tranh cãi với tôi, mà lại im lặng mở máy tính để tìm tư liệu.
Tôi nhìn góc nghiêng của Tống Dương đến ngẩn người. Phải công nhận một điều, nhìn vào khuôn mặt này khiến tôi rất có động lực làm việc, khuôn mặt đã bớt đi vẻ sắc sảo và hào hoa của ngày trước, thay vào đó có thêm vài phần dịu dàng.
“Tống Dương, có phải có rất nhiều người theo đuổi cậu đúng không?” Tôi thật lòng hỏi.
“Này mà còn phải hỏi, những người theo đuổi tôi có thể xếp hàng từ ký túc xá đến—" Tống Dương dừng lại sau khi nhìn thấy ánh mắt chân thành của tôi.
Không biết có phải vì nắng hay không mà mặt Tống Dương đỏ bừng.
"Mau đi làm bài tập của cậu đi, không phải cậu mạnh miệng nói nhất định sẽ hoàn thành xuất sắc sao, giờ không làm thì biết bao giờ xong!"
"Cậu xem thường tôi à, tôi chính là Mã Lương, người được khắp nơi gọi là cây bút thần đấy!"
"Cứ coi như cậu là kẻ điên Mã Lương đi."
"Tống Dương, cậu nói chuyện như vậy bảo sao không có bạn bè."
“Nói như thể cậu có nhiều bạn lắm ấy, bạn học Thi.”
Đúng vậy, Thi Quân bị sao vậy, mấy ngày đi học đều không thấy bạn bè đến tìm, cũng không học được chút tính cách nhiệt tình cởi mở từ tôi gì cả.
"Thì bây giờ có, cậu thấy tôi nói đúng không bạn học Tống."
Tống Dương cũng không phản bác ngay, cậu ấy hắng giọng, âm dương quái khí nói:
"Bạn học Thi, chưa được sự cho phép cậu đã nhận người khác làm bạn, cậu mắc tội gì?"
"Không phải đâu, sao cậu thù dai thế, dù sao tôi cũng đang cùng nhóm với cậu, mà chuyện cũ lại không thể xí xóa đi sao?"
Tống Dương ngẩn ra một lúc, sau đó nghiêng đầu cười: "Có thể."
Vừa học tập nghiêm túc vừa tán gẫu với nhau nên rất nhanh đã đến trưa, Tống Dương cũng không có dáng vẻ cà lơ phất phơ* như cách cậu ấy thể hiện ra bên ngoài, ngoại trừ thỉnh thoảng miệng lưỡi thâm độc và kiêu ngạo, thì cậu ấy là một người rất tốt.
(*không nghiêm túc)
[5]
Thời gian thấm thoát trôi qua, thỉnh thoảng cứ cách ba ngày tôi lại chạy đến ký túc xá của Tống Dương một lần, rồi cùng nhau đi ăn cơm, cùng nhau đến thư viện. Mới đi học nửa tháng, tình bạn của tôi và Tống Dương ngày càng phát triển, đến mức có thể coi như những người bạn tốt của nhau.
Nhưng Tống Dương có đôi lúc giống như người bị r ố i l oạ n nhân cách vậy, giây trước mới vừa trêu chọc bạn, giây sau lại đột nhiên nghiêm túc nói với bạn rằng, đời người có rất nhiều chuyện quan trọng, tình cảm chỉ là một phần nhỏ trong nó mà thôi. Tôi cũng không biết cậu ấy đang phát đ i ê n cái gì, dù sao thì gần đây vấn đề đó cũng đã giảm dần.
Gần đây, tôi cũng không biết Tống Dương đang lén la lén lút làm cái gì.
Nhưng rõ ràng cậu ấy che đậy không được tốt cho lắm, hơn nữa chuyện này có lẽ cũng liên quan đến tôi, nếu không tôi làm sao có thể phát hiện ra. Sau khi Tống Dương lại lần nữa từ chối lời mời cơm của tôi, tôi quyết định đi tìm hiểu xem cậu ấy đang làm gì.
Làm ơn! Tôi muốn đi ăn set lẩu 68 tệ dành cho hai người ăn! Tôi thực sự rất tức giận khi lại lần nữa mất đi bữa ăn mà tôi đã mong đợi từ rất lâu!
Tôi cải trang đi theo Tống Dương ra khỏi cổng trường và nhìn thấy cậu ấy lên xe taxi. Hiện tại đang là giờ cao điểm, nên mãi tôi không vẫy được xe khiến tôi hơi sốt ruột.
“Ôi, may quá!” Tôi thầm cảm ơn ông trời vì cuối cùng cũng có một chiếc taxi chịu dừng lại.
“Chú ơi, đi theo xe phía trước giúp cháu.” Tôi vội vàng nói với tài xế.
"Cháu định đi bắt quả tang hả?"
“Chú, đây là em trai cháu, hồi xưa nó học dốt lắm, giờ lên Đại học phải đi làm trai bao cho phú bà, nhìn mà thấy đau lòng, hôm nay nó lại đi gặp phú bà, nên cháu nhất định phải ngăn nó lại, không để nó tiếp tục sai lầm nữa.”
Tôi khóc nước mắt nước mũi tèm nhem kể lể, và quả nhiên, người tài xế phẫn nộ đạp ga đuổi theo.
"Yên tâm đi, chú đã lái xe ở đây hơn mười năm rồi, nên đường nào chú cũng biết."
Đúng như dự đoán, tài xế đi rất nhanh, khi chúng tôi vừa mới đến nơi thì nhìn thấy Tống Dương cũng vừa xuống xe, tài xế nhìn thấy Tống Dương đẹp trai bảnh bao liền sáng tỏ:
“Cháu đi đi, hãy nói với cậu ấy, bây giờ hối hận vẫn còn kịp."
Đối mặt với ánh mắt động viên và thương cảm của người lái xe, tôi bước xuống xe và thấy Tống Dương bước vào tòa nhà.
Trung tâm thương mại? Tống Dương đến đây để mua sắm?
Tống Dương cũng không giống đến mua sắm, cậu ấy lượn qua lượn lại ở các cửa hàng, rồi tùy ý đi dạo xung quanh khu mua sắm. Sau khi đi theo cậu ấy lượn qua vài cửa hàng, tôi cũng hơi mệt, xem ra hôm nay cậu ấy cũng chỉ đơn giản là đi dạo phố mà thôi.
Vậy cuối cùng, Tống Dương đang lén la lén lút làm cái gì?
Vừa nghĩ vừa đi về phía trước, tôi vô tình đụng phải một người.
Cảm giác rất rắn chắc, người này chắc hẳn rất phong độ.
“Xin lỗi, xin lỗi, rất xin lỗi đã đụng phải anh.” Tôi cúi đầu, cố gắng làm cho mình trông thành khẩn hơn, nhưng nhìn đôi giày đối diện không hiểu sao lại thấy quen mắt.
"Nói đi, cậu lén lút đi theo tôi làm gì?"
Vừa ngẩng đầu lên, tôi thấy Tống Dương đang khoanh tay, lạnh lùng nhìn tôi.
“Không có, không có, trùng hợp ghê ta, cậu cũng đến đây mua sắm hả, hahaha.” Tôi mất tự nhiên gãi đầu và cố nở ra một nụ cười rạng rỡ.
Tống Dương không nói gì, chỉ cau mày.
“Thôi nhé, tôi đi cùng bạn tới đây, không quấy rầy cậu đi dạo phố nữa, cậu tiếp tục, tiếp tục đi, tôi đi trước đây.” Nói lấy lệ vài câu, tôi nhanh chóng chạy đi, nguy hiểm thật, suýt chút nữa thì tiêu đời rồi.
Tống Dương cũng không đuổi theo, tôi quay đầu lại nhìn về phía cậu ấy, thì thấy cậu ấy vẻ mặt khó hiểu đứng im tại chỗ.
[6]
Vào buổi tối, Tống Dương lạnh lùng chặn tôi ở cửa cantin.
“Thi Quân, nghe nói cậu ở khắp nơi nói với người ta tôi là trai bao?” Tống Dương nghiến răng nghiến lợi, dáng vẻ như muốn ăn tươi n u ố t sống tôi.
“Làm sao cậu biết?!” Tôi sửng sốt, không thể nào chuyện máu chó như thế này xảy ra với tôi được, người tài xế mà Tống Dương gặp sao có thể là người từng chở tôi được. "Không, ý của tôi là, ai đã nói vậy!”
“Vừa bước lên xe, người tài xế luôn nhìn tôi qua kính chiếu hậu với vẻ muốn nói lại thôi.”
Thôi xong, thảm kịch thật rồi. Tôi cắn rứt lương tâm nhìn Tống Dương: "Sau đó thì sao."
Tống Dương hừ lạnh, bắt chước giọng điệu của người tài xế nói với tôi: "Chú biết các cháu tuổi trẻ có đôi khi không chịu được gian khổ, không chịu được mệt mỏi, muốn đi đường tắt. Là con người, đi lầm đường cũng không sao cả, ai mà chẳng từng có lúc đi lầm đường, nhưng đi lầm đường biết quay lại mới đáng mặt đàn ông. Anh trai của cháu cũng chẳng sướng gì, người thì thấp bé nhẹ cân, lại phải vất vả vì cháu, cháu phải biết quan tâm anh cháu hơn…”
Giọng của Tống Dương buồn cười đến nỗi tôi không thể nhịn được cười.
"Ha ha ha, thật xin lỗi, haha Tống Dương, tôi sai rồi, không ngờ hai người lại có thể gặp nhau." Tôi cười đến nỗi không dừng lại được.
Sắc mặt Tống Dương ngày càng đen lại: "Thi Quân, cậu làm tốt lắm."
“Không, không, cậu hãy nghe tôi nói, Tống Dương, tôi không có ý đó.”
“Tống Dương--!”
Khi tôi vụng về giải thích với Tống Dương, một giọng nói ngọt ngào bất ngờ xen vào.
Người tới là một cô gái rất xinh đẹp, mặc dù mới đến đây trong thời gian ngắn nhưng tôi cũng đã nghe nói về cô ấy, là hoa khôi nổi tiếng của Đại học Ngoại ngữ, nghe nói cô ấy đang theo đuổi Tống Dương.
“Tống Dương, chúng ta nói chuyện được không?” Cô gái ngượng ngùng nhìn cậu ấy. Tống Dương thả lỏng chân mày, gật đầu.
Cô ấy quay đầu lại và ra hiệu cho tôi: "Tôi có thể nói chuyện riêng với Tống Dương được không?"
Tống Dương không nói chuyện, cũng không nhìn tôi.
Tôi vội vàng gật đầu, tạm biệt Tống Dương rồi vội vàng rời đi.
Trên đường rời đi, tôi cứ suy nghĩ lung tung, giỏi đấy Tống Dương, có bạn gái cũng không nói cho tôi biết.
Có lẽ cũng không phải, hai người đó nổi tiếng như vậy, ở bên nhau không thể không nói cho ai biết được, hơn nữa đã Tống Dương cũng có rất nhiều người theo đuổi.
Nhưng cả hai trông rất xứng đôi.
Dù sao cũng không liên quan gì đến tôi, tôi lo làm cái gì.
Tống Dương, cậu ấy đối với hoa khôi thì nhẹ nhàng lịch sự, còn đối với tôi thì nghiến răng nghiến lợi khiến người ta rất khó chịu.
Khi quay lại ký túc xá, ở dưới lầu, tôi thấy một con chó già to lông vàng* đang vui vẻ nán lại ở chỗ giao đồ ăn mang về, tôi càng tức giận, tôi còn chưa ăn, nó đứng ở đấy chọn cái gì chứ.
(*Đại Hoàng)
“Đi đi!” Tôi giả bộ hung dữ bước tới, nó nhỏ giọng sủa lên rồi bỏ chạy.
Bạn thấy đấy, đến chó còn biết xem xét tình hình, chỉ có Tống Dương là không.
[7]
Chuyện của Tống Dương và Hoa Khôi được đăng tải trên diễn đàn trường. Tôi kinh ngạc đọc bình luận.
Trong ảnh, bên này Tống Dương vẫn bày ra vẻ mặt thối giống trước đây, còn bên kia hoa khôi khóc như hoa lê phủ đầy hạt mưa*.
(*mô tả tư thế của Dương Quý Phi khi khóc.)
Ở dưới bình luận, một số người có mặt đã kể lại câu chuyện lúc đó.
Nói cô gái kia đã khóc lóc kể lể Tống Dương tuyệt tình như thế nào, bày tỏ cô ấy đã yêu Tống Dương đã lâu, nghĩ rằng một ngày nào đó Tống Dương sẽ nhìn thấy và chấp nhận cô ấy, nhưng cuối cùng lại không như mong đợi.
Những người có ý tốt đã đăng tải một đoạn video xuống dưới bình luận.
Trong video, cô gái không kìm được nức nở nói: "Em đã thích anh từ rất lâu rồi, luôn nghĩ có một ngày anh sẽ quay đầu lại nhìn em, nhưng không, anh vẫn luôn như vậy, Tống Dương, ai anh cũng không chấp nhận, đôi khi em thực sự tự hỏi liệu anh có thích con gái không, và liệu em có phải trở thành con trai để theo đuổi anh thì mới có cơ hội ở bên anh hay không.”
"Đây là lần cuối cùng tôi trả lời cô, chúng ta không thích hợp cũng không có khả năng, tôi sẽ không thích bất kỳ ai, hy vọng sẽ không có lần sau." Tống Dượng giọng khàn khàn, sắc mặt không được tốt lắm, rồi vội vàng rời đi.
Tôi hoảng hốt xem video, không phân biệt được là thất vọng hay là may mắn.
[8]
Kể từ lần cuối gặp nhau ở lối vào căng tin, ngoại trừ lúc lên lớp tôi cũng không gặp lại Tống Dương, tôi mời cơm cậu ấy cũng từ chối luôn. Thằng nhóc này đang làm cái gì vậy, không phải chỉ là tung tin đồn nhảm một chút thôi sao, chỉ có thế mà mấy ngày nay đều tránh mặt tôi.
"Chị, mai quay lại ăn cơm với em nhé, thế nào, mấy ngày rồi không gặp nhau mà chị cũng không tới tìm em."
“Tùy vào tâm trạng rồi tính.”
Khi Thi Quân gọi điện an ủi và mời tôi cùng ăn tối, tôi chợt nhận ra tôi suýt nữa đã quên mất mình đang đi học thay cho Thi Quân, khoảng thời gian bận rộn này cộng thêm việc kết bạn với Tống Dương đã khiến tôi quên mất mình không phải Thi Quân. Tôi là Thi Vi, rất nhanh tôi sẽ trở lại đúng với thân phận của mình.
Sau khi Thi Quân xuất viện, nó thuê một phòng nhỏ ở gần đây để tĩnh dưỡng, thuê giúp việc theo giờ đến nấu ăn và dọn dẹp, thỉnh thoảng tôi sẽ đến thăm nó, cho nên tôi cũng có chìa khóa nhà.
Khi tôi mở cửa, trong phòng tối om: "Thi Vi? Thi Vi!"
“Chân vẫn còn què mà đã chạy đi đâu rồi, thế mà còn gọi chị về ăn cơm.” Tôi bất mãn lầm bầm, bật đèn lên, đặt chìa khóa lên bàn ở cửa ra vào.
"Thi Vi xinh đẹp! Sinh nhật vui vẻ!"
Thi Quân đột nhiên cầm bánh kem từ bên cạnh đi ra, cười như một kẻ ngốc.
“Chúc mừng sinh nhật! Chị, không phải ngay cả sinh nhật mình chị cũng quên đấy chứ? "
Tôi nhìn Thi Quân đang lúng túng thắp nến cho tôi ước nguyện, trên mặt hiện lên ý cười, tôi đã quá tập trung vào cuộc sống đại học của Thi Quân nên suýt quên mất sinh nhật của mình.
Về ước nguyện sinh nhật, rất nhiều người hiện lên trong đầu tôi, bao gồm bố mẹ tôi, Thi Quân, tôi, người thân, bạn bè, và cả Tống Dương. Tại sao tôi lại nghĩ về Tống Dương cơ chứ. Thật xui xẻo. Phi phi phi.
Tôi hy vọng tất cả những người tôi yêu thương và những người yêu mến tôi đều bình an và luôn ở bên tôi. Tôi hy vọng tất cả những người tôi quen biết đều bình an, thế thì tôi cũng hy vọng Tống Dương bình an vậy.
"Chị, em cảm thấy mình gần như không sao rồi, tuần sau em sẽ đi học trở lại. Mấy ngày nay vất vả cho chị rồi." Thi Quân vừa nói vừa bới cơm.
"Nhanh như vậy? Chân của em sắp khỏi rồi?" Tôi dừng tay đang gắp rau lại, cảm thấy đột nhiên mất khẩu vị.
"Tốt, tốt lắm, chỉ cần đến lớp làm đề là được, bình thường em cũng không chơi thể thao, chị yên tâm đi, chứ em ở nhà sắp ngạt c h ế t mất rồi."
"Chị, em sớm quay lại cứu vớt chị, không phải chuyện tốt sao, chị giống như không muốn em quay lại ấy."
"Chị đương nhiên vui rồi! Chị chỉ mong sao em quay lại ngay hôm nay đấy, em cho rằng chị muốn đi học hộ em lắm à, ngày hôm nay chị sẽ trở về thu dọn đồ đạc."
Thi Quân dừng lại, nhìn tôi đột ngột ăn như c h ế t đói.
"Chị." Thi Quân nuốt nước bọt. “Nếu ăn không đủ thì vẫn còn cơm ở trong bếp đó.”