Chương 9 - Di Chúc Đẫm Nước Mắt
Đứa con “bệnh tật” kia, lại đang học ở ngôi trường quốc tế đắt đỏ nhất thành phố – học phí hơn triệu mỗi năm.
Các mảnh ghép bắt đầu kết nối trong đầu tôi.
Một giả thuyết kinh hoàng dần thành hình.
Đứa trẻ kia không phải con của Trần Bân.
Nó là con của Cao Hồng Thăng.
Tô Tình không phải mẹ đơn thân, mà là chim hoàng yến của đại gia.
Cô ta đang đánh cược, lấy con làm bàn đạp, mơ tưởng bước vào gia tộc giàu có.
Vậy thì câu hỏi là:
Tại sao một người phụ nữ muốn thâu tóm trăm tỷ, lại dốc hết tâm cơ chỉ vì căn nhà nhỏ của Trần Bân?
Còn để anh ta viết một bản di chúc ngu xuẩn đến mức tự châm lửa vào mình?
Trừ phi…
Trong căn nhà đó – hoặc có thứ liên quan đến Trần Bân – có giá trị lớn hơn cả căn nhà.
Thứ đó, với Cao Hồng Thăng và Tô Tình, còn quan trọng hơn tiền.
Là gì?
Tôi bắt đầu lục lại mọi ký ức về Trần Bân. Công việc, bạn bè, thói quen.
Bỗng, một chi tiết bị quên lãng lóe lên trong đầu tôi như sét đánh.
Két sắt.
Có một két sắt nhỏ, giấu kỹ trong tủ quần áo ở phòng làm việc.
Trần Bân từng nói đó là tài liệu công ty, dặn tôi đừng động vào.
Sau khi anh ta chết, tôi cũng thấy nó – vì không biết mật mã, nên tạm thời để đó.
Bên trong rốt cuộc giấu cái gì?
Tôi lao vào thư phòng, lôi cái két nhỏ phủ bụi dưới đáy tủ ra.
Mật mã là gì?
Tôi thử ngày cưới – sai.
Sinh nhật Trần Bân – sai.
Sinh nhật Tô Tình – vẫn sai.
Tôi ngồi xuống sàn, não vận hành điên cuồng.
Trần Bân là kẻ tự phụ, hoài cổ. Mật khẩu nhất định mang ý nghĩa đặc biệt với anh ta.
Tôi nhắm mắt lại, lục lọi ký ức.
Rồi chợt nhớ – trong đống ảnh cũ lưu trên cloud của anh ta, có tấm chụp lúc hai người – anh và Tô Tình – đoạt giải cuộc thi vật lý cấp ba.
Bên dưới ảnh, anh viết: “Ngày thay đổi cả đời tôi – 28/10/1999.”
Tôi run tay bấm “991028”.
Bíp – két mở.
Tim tôi đập loạn.
Bên trong không có tài liệu, không có tiền – mà là một xấp ảnh dày, và một chiếc USB.
Tôi cầm xấp ảnh, từng tấm lật xem.
Ngay khi nhìn tấm đầu tiên, tôi nín thở.
Trong ảnh – là Cao Hồng Thăng thời trẻ.
Ông ta khoác vai một cô gái – cười rạng rỡ.
Cô ấy không phải Tô Tình, cũng không phải Lý Văn Tĩnh.
Mà là… một người tôi quen rất rõ.
Là vợ cả của Cao Hồng Thăng – người phụ nữ từng được cho là vô sinh, đã biến mất khỏi công chúng hơn 10 năm trước.
Cô ấy chính là đàn chị đại học của tôi, và…
là người đã giới thiệu Trần Bân cho tôi.
Một người bạn “thân thiết” chung của cả hai.
Tôi thấy đầu ong ong.
Tay run rẩy cắm USB vào máy tính.
Bên trong chỉ có một file video.
Tôi nhấn mở.
Ánh sáng lờ mờ – một phòng khách sạn.
Trần Bân hiện lên trước ống kính, say khướt.
“Cao Tổng, ngài yên tâm, mọi việc xong hết rồi. Đồ tôi đã lấy được.
Khoản tiền ngài hứa, bao giờ vào tài khoản tôi?”
Máy quay rung nhẹ.
Một giọng già nua nhưng cứng rắn vang lên:
“Trần Bân, cậu làm tốt. Tiền, mai sẽ chuyển.
Nhưng nhớ cho kỹ – chuyện này mà lộ ra một chữ, đừng nói tiền, tôi khiến cậu và cả nhà cậu biến mất khỏi thế gian.”
Video kết thúc.
Tôi ngồi phịch xuống ghế, toàn thân lạnh ngắt.
Tôi hiểu hết rồi.
Trần Bân không phải doanh nhân thất bại.
Anh ta là quân cờ – Cao Hồng Thăng gài bên cạnh người vợ cả, để giám sát – hoặc để đánh sập bà ta.
Anh ta tiếp cận tôi, cưới tôi – từ đầu đã là âm mưu.