Chương 13 - Di Chúc Đẫm Nước Mắt

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Chỉ trong chớp mắt, tấm ảnh lan truyền khắp mạng.

Tất cả mọi người đều bắt đầu đoán xem người phụ nữ thần bí kia là ai.

Đội PR của Cao Hồng Thăng lập tức ra tay, điên cuồng xóa bài, hạn chế lượt tiếp cận.

Nhưng càng xóa nhanh, cư dân mạng lại càng tò mò.

Tôi nhìn lượng truy cập đang tăng vọt trong hệ thống, biết rằng mình đã đạt được mục đích.

Còn mười phút nữa đến tám giờ, điện thoại tôi vang lên.

Là một số lạ.

Tôi bắt máy, bên kia truyền đến giọng nói già nua mà âm trầm của Cao Hồng Thăng.

“Lâm Vãn, là cô làm phải không?”

“Tổng giám đốc Cao, lâu rồi không gặp.” – tôi nói với giọng nhẹ nhàng, “Ngài còn nhớ tôi không? Mười năm trước, tại hôn lễ của chị Thẩm Thanh, chúng ta từng gặp nhau. Tôi còn kính ngài một ly rượu nữa cơ.”

“Ra giá đi.” – hắn không vòng vo, “Cô muốn bao nhiêu, mới chịu giao lại những thứ đó, và câm miệng?”

“Tiền?” – tôi bật cười, “Tổng giám đốc Cao, ngài thấy tôi thiếu tiền sao? Tấm ngân phiếu hai ngàn vạn của ngài, giờ đang cháy rừng rực trong thùng rác nhà tôi rồi.”

Bên kia im lặng.

“Cô rốt cuộc muốn gì?”

“Tôi đã nói rất rõ hôm qua rồi.” – tôi đáp, “Công khai xin lỗi. Trả lại tài sản. Chỉ cần làm được hai việc đó, tôi cam đoan mọi bằng chứng sẽ biến mất. Không làm được… thì đúng tám giờ, chúng ta livestream.”

“Cô đang ép tôi!” – hắn gầm lên, giọng đầy phẫn nộ.

“Tôi đúng là đang ép ông.” – tôi đối đầu không chút e dè, “Giống như mười năm trước, ông ép chị Thẩm Thanh rời đi, ép chồng tôi đến chết. Cao tổng, đây gọi là gió đổi chiều, nhân quả tuần hoàn. Gieo nhân nào, hôm nay – ông phải gặt quả nấy.”

“Cô tưởng cô thắng rồi sao?” – Cao Hồng Thăng cười lạnh, Lâm Vãn, cô thật ngây thơ. Cô tưởng mấy thứ trong tay cô có thể lật đổ tôi? Tôi nói cho cô biết, chỉ cần tôi nhúc nhích một ngón tay, cô và cái chị kia – đều chết không toàn thây!”

Một lời đe dọa trắng trợn.

“Vậy sao?” – tôi cười, “Vậy thử xem. Xem ai nhanh hơn – ông ra tay, hay tôi đăng bài.”

Nói rồi, tôi dứt khoát cúp máy.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua.

7 giờ 59 phút.

Ngón tay tôi lơ lửng trên nút “Đăng bài”.

Tim tôi đập loạn.

Tôi biết, một khi bấm xuống – sẽ không có đường quay lại.

Tôi sẽ đối đầu trực diện với một tỷ phú hàng đầu, cùng với tất cả phản công điên cuồng của hắn.

Nỗi sợ hãi khổng lồ.

Cũng là một loại hưng phấn chưa từng có.

Đúng lúc ấy, điện thoại tôi reo liên tục.

Là Trần Hạo gọi đến.

Tôi không bắt máy.

Tiếp theo là số của mẹ chồng.

Tôi vẫn không nghe.

Cuối cùng, một số lạ gọi tới, kiên trì không ngừng.

Tôi như bị ma xui quỷ khiến, bấm nghe, bật loa ngoài.

Bên kia, là tiếng Tô Tình gào lên trong nước mắt:

“Lâm Vãn! Đồ điên! Mau dừng lại! Cô định làm gì vậy?! Cao tổng sắp bị cô dồn đến phát điên rồi!!”

“Ồ?” – tôi nhướng mày, “Hắn điên, liên quan gì đến tôi?”

“Nếu hắn sụp, tất cả chúng tôi đều xong!” – giọng Tô Tình tuyệt vọng, “Hắn vừa gọi cho mẹ tôi, nói nếu hắn ngã xuống, sẽ kéo tất cả chúng tôi theo chết chung! Hắn có… có bằng chứng công ty mẹ tôi trốn thuế! Còn cả chứng cứ tôi lấy tiền trợ cấp nuôi con đi đầu tư thất bại!”

“Lâm Vãn, tôi cầu xin cô, buông tha cho chúng tôi đi! Cô không đấu lại hắn đâu!”

Tôi nghe tiếng Tô Tình khóc lóc, lòng không chút thương hại.

Đây là kết cục của những kẻ chọn dựa vào quyền lực.

Khi quyền lực sụp đổ, ký sinh trùng như họ – chỉ còn cách bị nghiền nát.

“Giờ mới cầu xin tôi à?” – tôi cười lạnh, “Khi các người hùa nhau bắt nạt tôi, sao không nghĩ sẽ có hôm nay?”

“Tôi sai rồi! Tôi thật sự sai rồi!” – Tô Tình gào khóc, Lâm Vãn, chỉ cần cô chịu dừng lại, cô muốn gì tôi cũng cho! Nhà, tiền, tôi đều cho! Tôi quỳ xuống lạy cô cũng được!”

“Muộn rồi.”

Tôi thản nhiên nói hai chữ đó, rồi cúp máy.

Tôi liếc đồng hồ.

Tám giờ.

Tôi bấm nút “Đăng bài”.

Tài liệu thứ hai: video do Trần Bân lén quay lại.

Dù âm thanh đã được xử lý, nhưng gương mặt Cao Hồng Thăng vẫn hiện rõ mồn một.

#Chủ tịch Tập đoàn Cao thị – Cao Hồng Thăng, nghi ngờ cấu kết gián điệp thương mại#

#Lịch sử phát tài của tỷ phú – ẩn chứa bao nhiêu bí mật?#

Tôi thêm vào tiêu đề giật gân nhất có thể.

Một giây. Hai giây. Ba giây…

Mạng xã hội nổ tung.

Lần này, đội PR của Cao Hồng Thăng hoàn toàn bất lực.

Video lan truyền như virus, các tòa soạn và truyền thông gọi đến nổ máy phòng truyền thông của Tập đoàn Cao thị.

Cùng lúc đó, ở nước ngoài, Thẩm Thanh cũng hành động.

Chị tổ chức họp báo trực tuyến với tư cách vợ hợp pháp của Cao Hồng Thăng, công khai tố cáo tội ác hắn gây ra suốt mười năm.

Chị đưa ra bằng chứng bị giam giữ, bệnh án giả, và cả hồ sơ gốc chứng minh công ty của mình bị chiếm đoạt.

Chuỗi chứng cứ – hoàn chỉnh.

Giá cổ phiếu Tập đoàn Cao thị – vừa mở sàn đã giảm sàn ngay phút đầu.

Tất cả đối tác lập tức tuyên bố tạm dừng hợp tác – tránh xa dính líu.

Ngân hàng bắt đầu đòi nợ.

Tường đổ, người người đẩy.

Đế quốc thương nghiệp từng oai phong nhất phương, sụp đổ chỉ trong 24 tiếng.

Câu chuyện kết thúc – không kịch tính như tôi tưởng.

Cao Hồng Thăng không liều chết vùng vẫy.

Trước chuỗi bằng chứng không thể chối cãi, hắn ra đầu thú, xin giảm nhẹ hình phạt.

Hắn bị kết án 15 năm tù, tội danh bao gồm: chiếm đoạt thương nghiệp, giam giữ trái phép, trốn thuế, và nhiều tội khác.

Lý Văn Tĩnh – vì vấn đề nghiêm trọng về thuế của công ty, tuyên bố phá sản.

Bà ta bị kết án 3 năm tù, vì đồng phạm.

Tô Tình mất hết nguồn tài chính, còn gánh khoản nợ nặng nề.

Cô ta bán sạch đồ xa xỉ, dọn từ căn hộ cao cấp sang một nhà trọ cũ kỹ.

Nghe nói giờ đang làm thu ngân trong siêu thị, mỗi ngày đều phải chịu ánh mắt khinh miệt của khách.

Trần Hạo và mẹ chồng tôi mất đi chỗ dựa cuối cùng – cũng mất luôn số tiền dơ bẩn.

Họ sống bên cạnh một người bệnh nửa người bất toại, trong những ngày cãi vã và hối hận không dứt.

Có lần tôi gặp Trần Hạo trên đường, hắn gầy rộc, vừa thấy tôi liền như thấy ma, hoảng hốt bỏ chạy.

Tất cả – đã chấm dứt.

Thẩm Thanh trở về nước.

Chị tiếp quản Tập đoàn Cao thị đang bên bờ phá sản, bắt đầu tiến hành cải tổ quyết liệt với tài năng thương nghiệp của mình.

Việc đầu tiên chị làm – là bổ nhiệm tôi làm Giám đốc tài chính.

Tôi không từ chối.

Chúng tôi cùng nhau, đưa công ty trở lại cái tên ban đầu – “Thanh Nguyên”.

Thanh bản chính nguyên.

Một năm sau.

Tại tiệc mừng tái niêm yết của Tập đoàn Thanh Nguyên, tôi mặc một bộ vest chuyên nghiệp, đứng bên cạnh Thẩm Thanh, đón nhận lời chúc mừng từ mọi người.

Tôi thấy nhiều gương mặt quen thuộc bên dưới.

Đồng nghiệp cũ, sếp cũ – ánh mắt họ nhìn tôi giờ đầy kính nể và ngưỡng mộ.

Tôi nâng ly rượu, xa xa cụng ly đáp lễ họ.

Kết thúc tiệc, tôi và Thẩm Thanh đứng cạnh cửa sổ sát đất, ngắm nhìn ánh đèn ngàn nhà dưới thành phố.

“Vãn Vãn, cảm ơn em.” – Thẩm Thanh chân thành nói.

“Chị mới là người em phải cảm ơn.” – tôi cười, “Chị đã giúp em tìm lại chính mình.”

Chúng tôi nhìn nhau cười, không cần nói thêm gì nữa.

Điện thoại tôi vang lên.

Là số lạ.

Tôi bắt máy.

“Xin hỏi, có phải là cô Lâm Vãn không ạ? Hợp đồng sổ đỏ cửa hàng cô đặt mua trước kia đã hoàn tất, xin hỏi khi nào cô đến nhận?”

Tôi sững người.

Sổ đỏ cửa hàng?

Tôi mới nhớ ra – trong két sắt của Trần Bân, ngoài những chứng cứ phạm tội, dưới cùng còn có một cuốn sổ đỏ đứng tên tôi.

Đó là thứ duy nhất anh ta để lại – trong sạch.

Có lẽ – trước khi hoàn toàn trở thành ác quỷ, anh ta cũng từng thật lòng yêu tôi, từng muốn cho tôi một bất ngờ.

Nhưng – tất cả đã không còn quan trọng.

“Vâng, tôi biết rồi. Cảm ơn.”

Tôi cúp máy.

Thẩm Thanh tò mò hỏi: “Ai vậy?”

Tôi cười, lắc đầu: “Một người xưa.”

Cuộc đời tôi – đã sang trang mới.

Về phần căn cửa hàng ấy – tôi định mở một quán cà phê.

Tên quán, tôi đã nghĩ xong rồi.

Gọi là: “Tái Sinh”.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)