Chương 6 - Đêm xuân Vãn Kinh
11
Sau khi về quê không lâu,
Một đồng nghiệp thân thiết trước đây gửi cho tôi một tin tức giải trí.
“Vãn Vãn, tổng giám đốc Triệu cao lãnh cấm dục của chúng ta có tin đồn tình cảm rồi đây.”
"Hình như là mối tình đầu, kịch bản gương vỡ lại lành...”
Tôi thoáng ngẩn người, nhưng vẫn như tự hành hạ bản thân, nhấn vào xem video.
Đó là những bức ảnh mờ mịt do paparazzi chụp trộm.
Có ảnh đón người ở sân bay đêm khuya.
Có ảnh một cô gái bước lên xe, dù chỉ chụp được gấu váy và đôi chân thon thả.
Nhưng vẫn có thể hình dung nữ chính đẹp đến nhường nào.
Cuối cùng là một bức ảnh hai người ngồi đối diện nhau dùng bữa.
Nhà hàng đó, Triệu Kinh Tự cũng thường xuyên đưa tôi đến.
Truyền thông dùng những lời lẽ rất hoa mỹ, tiểu thư Hồng Kông và người thừa kế gia tộc ở Bắc Kinh, mối tình kinh thiên động địa kéo dài bảy năm.
Nghe thôi đã thấy cảm động đến nghẹn ngào.
“Bảo sao tổng giám đốc Triệu không gần gũi phụ nữ, hóa ra là đã sớm có người trong lòng rồi.”
Tôi nhắn vài câu đáp lại, rồi thoát khỏi WeChat.
Đêm đó, Cố Duy An từng vô tình nói, tôi có vài phần giống cô gái đó.
Có lẽ, đây chính là lý do mà năm đó, một cô gái nhút nhát quê mùa vừa vào công ty như tôi.
Lại được Triệu Kinh Tự liếc mắt một cái nhìn trúng.
Làm gì có nhiều yêu từ cái nhìn đầu tiên đến thế.
Chẳng qua con người thường có xu hướng yêu đi yêu lại cùng một hình bóng mà thôi.
12
Lần thứ ba đi xem mắt thất bại,
Cố Duy An gửi cho tôi một tin nhắn WeChat: “Vãn Vãn, tại sao không thể xem xét đến anh?”
Hồi đại học, tôi giống như những cô gái nhỏ khác trong trường,
Cũng từng có cảm tình với Cố Duy An điển trai và đầy tài năng.
Sau đó, chúng tôi quen biết trong câu lạc bộ, anh ấy đối xử với tôi rất tốt, rất chu đáo.
Khi đó còn nhỏ, tôi từng thầm nghĩ,
Dường như anh đối với tôi không giống với những cô gái khác.
Có lẽ, anh cũng có chút thích tôi.
Nhưng rồi tôi vô tình bắt gặp anh và hoa khôi khoa mỹ thuật nổi tiếng nhất trường ôm hôn nhau.
Lúc đó tôi mới hiểu, trong mắt Cố Duy An, tôi chỉ là một cô em khóa dưới dễ thương mà thôi.
Giấc mơ thiếu nữ tan vỡ, nhưng tôi cũng không buồn quá lâu.
Về sau, tôi dần dần giữ khoảng cách với anh.
Khi Cố Duy An tốt nghiệp và ra nước ngoài, anh bảo tôi hãy thường xuyên giữ liên lạc.
Tôi cười và đồng ý, nhưng suốt mấy năm đó, tôi chưa từng chủ động tìm anh.
Mãi đến bây giờ, khi chúng tôi gặp lại,
Trong lòng tôi chỉ còn lại tình bạn đồng môn bình thường.
“Vãn Vãn, sao em không trả lời?”
“Anh Cố, em sắp hai mươi sáu tuổi rồi.”
“Những mối tình kéo dài nhiều năm mà không có kết quả, em không muốn nghĩ đến nữa.”
Cố Duy An gọi điện cho tôi.
“Vãn Vãn, em sắp hai mươi sáu, nhưng anh đã hai mươi tám rồi.”
“Anh còn mong muốn có một gia đình hơn cả em.”
“Vì vậy, em hiểu ý anh chứ?”
“Cho em thêm thời gian suy nghĩ được không?”
“Dĩ nhiên rồi.”
13
Tháng thứ hai sau khi tôi về quê, bố tôi tái phát bệnh.
Mười năm trước, ông từng mắc ung thư, ca phẫu thuật khi đó rất thành công.
Nhưng mười năm sau, căn bệnh bỗng tái phát mà không hề có dấu hiệu báo trước, lần này không thể cứu vãn được nữa.
Bác sĩ nói, nhiều nhất là còn ba tháng.
Khi nhận kết quả chẩn đoán, mẹ tôi không kìm được cảm xúc mà bật khóc trách móc:
“Không phải tại mấy chuyện gièm pha của con ở Bắc Kinh sao?”
“Năm ngoái, người đàn ông đó đưa con về, lái chiếc xe nhìn qua là biết không rẻ.”
“Sau này em họ con nói, đó là cái gì mà Bentley, ít nhất cũng phải mấy trăm vạn.”
“Họ hàng bạn bè đều đồn thổi, bảo con ở Bắc Kinh bị người ta bao nuôi.”
“Chính từ lúc đó, bố con cứ mang nặng nỗi buồn trong lòng.”
“Mỗi lần nhắc đến chuyện hôn nhân đại sự của con, ông ấy lại uống rượu rồi buồn bã, thế mới tái phát bệnh.”