Chương 1 - Đêm Trăng Ẩn Chứa Bí Mật
Tối hôm đó lúc 11 giờ, vòng bạn bè của Giang Hàn Vũ bất ngờ cập nhật một dòng trạng thái:
【Đêm nay trăng thật đẹp, giống như đôi mắt của ai đó】
Kèm theo là một bức ảnh chụp cảnh đêm từ sân thượng một căn biệt thự sang trọng.
Tôi đang định thả tim thì thấy bên dưới có bình luận: “Anh bạn, vợ cậu nhìn thấy đấy!”
Vài giây sau, dòng trạng thái biến mất.
Nhưng chẳng bao lâu, tôi lại thấy bức ảnh y hệt xuất hiện trên Instagram của Bạch Tô Tô, kèm dòng caption:
【Cùng một anh kiến trúc sư ngắm trăng trên sân thượng. Anh ấy nói trăng giống đôi mắt mình nữa cơ~】
Giang Hàn Vũ gọi điện cho tôi ngay sau đó.
Nếu là trước đây, tôi đã chụp màn hình gửi qua để chất vấn anh ta rồi. Nhưng lần này, tôi chỉ lặng lẽ nhìn màn hình cho đến khi cuộc gọi tự động ngắt.
Khi Giang Hàn Vũ về tới nhà, tôi đang cuộn mình trên sofa xem hồ sơ vụ án. Anh ta tiện tay ném chìa khóa xe vào kệ, rồi cởi áo vest.
“Em sao không nghe điện thoại?”
Tôi không ngẩng đầu, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào tài liệu: “Đang xem hồ sơ, không để ý.”
“Dự án của Bạch Tô Tô cuối cùng cũng chốt xong tối nay, bữa tiệc mừng có hơi quá chén nên anh về trễ.”
Anh ta đi tới ngồi cạnh tôi, “Em không cần ngày nào cũng đợi anh đâu, như vậy trông hơi…”
“Hơi sao?”
“Hơi phụ thuộc quá.”
Giang Hàn Vũ đưa cho tôi một chiếc túi nhỏ của Tiffany: “Anh mua cho em, mẫu mới đấy.”
Hôm nay là kỷ niệm ba năm ngày cưới của chúng tôi. Tôi đã đặt bàn ở nhà hàng Pháp – nơi chúng tôi từng hẹn hò lần đầu – và còn từ chối cả một phiên tòa quan trọng. Nhưng anh ta không đến, tôi đành ăn hết bữa tối hai người một mình.
“Cảm ơn.” Tôi nhận lấy chiếc túi, rồi đặt lên bàn trà mà không mở ra.
Giang Hàn Vũ nhíu mày: “Sao không mở xem thử?”
“Mệt rồi, để mai xem.”
Anh ta nhìn tôi một lúc, giọng trầm xuống: “Tống Thanh Nhã, đừng giận dỗi nữa.”
Tặng quà luôn là cách Giang Hàn Vũ dùng để xin lỗi. Với anh ta, nhận quà nghĩa là mọi chuyện đã qua.
“Tôi không giận.” Tôi gập lại tập hồ sơ, đứng dậy định về phòng ngủ.
“Vậy thì tốt.” Anh ta thở phào, “Mai chắc anh lại phải tăng ca, Bạch Tô Tô lại có thêm ý tưởng mới.”
Tôi khựng bước: “Cô ta đúng là nhiều ý tưởng thật.”
“Không còn cách nào, khách hàng là thượng đế mà.” Anh ta mở tủ lạnh lấy bia, “Với lại bố cô ấy là đại gia bất động sản, làm tốt dự án này thì công ty anh có thể nhận thêm nhiều đơn hàng.”
Tôi gật đầu, không nói gì thêm.
Sáng hôm sau, Giang Hàn Vũ bất ngờ nói muốn cùng tôi đi làm. Tôi hơi bất ngờ, nhưng vẫn đồng ý.
Trong lúc anh ta lái xe, điện thoại cứ đổ chuông liên tục. Anh ta liếc nhìn – là cuộc gọi từ Bạch Tô Tô.
“Nghe đi.” Tôi nói.
Anh ta do dự một chút, rồi cũng bấm nghe: “Có chuyện gì?”
Điện thoại vang lên giọng nũng nịu: “Anh Vũ ơi, bản thiết kế tối qua em nghĩ phần sân thượng vẫn có thể cải thiện thêm, anh qua xem giúp em được không?”
“Bây giờ á?”
“Ừ ừ, em đang chờ ở quán cà phê dưới công ty anh nè~”
Giang Hàn Vũ liếc nhìn tôi: “Anh còn phải đưa vợ anh đến công ty…”
“Không sao đâu, dẫn chị dâu đi cùng đi, em mời cà phê mà~”
Cúp máy xong, Giang Hàn Vũ giải thích: “Cô ấy làm việc nghiêm túc lắm, hay có cảm hứng bất chợt.”
“Tôi biết.”
Khi tới nơi, Bạch Tô Tô đã ngồi sẵn ở bàn gần cửa sổ trong quán cà phê.
Cô ta mặc váy trắng, tóc dài xõa nhẹ, trông giống hệt một nữ sinh ngây thơ.
“Chị dâu ạ~”
Cô ta ngọt ngào chào tôi, rồi lập tức quay sang Giang Hàn Vũ: “Anh Vũ, anh xem chỗ này nè…”
Cô ta nghiêng người sát vào vai anh ta, chỉ lên bản vẽ. Tôi để ý thấy Giang Hàn Vũ không hề né tránh.
“Đúng là thiết kế thế này hợp lý hơn.” Anh ta gật đầu.
“Em biết ngay là chỉ có anh mới hiểu được suy nghĩ của em mà~” Bạch Tô Tô cười tươi đến mức cong cả mắt.
Tôi nhìn đồng hồ: “Tôi lên trước nhé, không thì trễ mất.”
“Vâng, chị dâu. Lần sau mình nói chuyện tiếp nhé.” Bạch Tô Tô vẫn ngọt ngào cười nói.
Giang Hàn Vũ ngẩng đầu nhìn tôi: “Tối ăn tối cùng nhau nhé?”
“Tối chắc em phải tăng ca.” Tôi cầm lấy túi xách, “Hai người cứ nói chuyện thoải mái.”
Lúc cửa thang máy khép lại, tôi thấy Bạch Tô Tô lại nghiêng người sát vào Giang Hàn Vũ, tay cô ta đặt lên cánh tay anh ấy.
Tối hôm đó, tôi làm việc đến tận 10 giờ mới rời khỏi văn phòng luật.
Giang Hàn Vũ nhắn tin nói đang tăng ca, bảo tôi cứ về nhà trước.
Tôi ghé cửa hàng tiện lợi trước khu chung cư mua vài món. Vừa bước ra thì thấy một chiếc Audi đen quen thuộc chạy ngang qua mặt.
Đó là xe của Giang Hàn Vũ.
Ghế phụ ngồi bên cạnh là Bạch Tô Tô.
Chiếc xe dừng lại trước một khách sạn năm sao đối diện khu nhà.
Tôi nấp ở cửa hàng tiện lợi, lặng lẽ nhìn họ bước xuống xe.