Chương 7 - Đêm Thu Hồn Người Giấy
[NGOẠI TRUYỆN : NGƯỜI GIẤY ĐẠI LƯƠNG]
01.
Xin lỗi mọi người, tôi đã nói dối.
Tôi không phải Lương Lương.
Dù tôi đến từ tương lai nhưng tôi cũng không phải là cô ấy.
Lương Lương, tôi là con gái của mẹ.
Con gái của mẹ và Khương Uyên.
02.
Mẹ ơi, mẹ có muốn biết thế giới ban đầu là như thế nào không?
Hai tên côn đồ kia dễ dàng bắt mẹ đi, dù sao thì chìa khóa nhà cũng là cha dượng của mẹ đưa cho bọn họ.
Họ ném mẹ lên chiếc xe minibus không có giấy phép.
Không có gì khác.
Mẹ trở thành một con gà mái trong lồng sắt.
Mẹ vừa thông minh, xinh đẹp lại có sức khỏe tốt.
Rất nhanh đã trở thành món hàng yêu thích của ông chủ.
Mẹ nghĩ rằng chỉ cần sinh một đứa con, bà ngoại sẽ đón mẹ về cho mẹ học tiếp cấp ba, nhưng bọn họ vốn dĩ chẳng quan tâm đến sống ch.ết của mẹ đâu.
Trong khoảng 5 năm, mẹ sinh được 4 đứa trẻ.
Một trong những khách hàng đặt trước muốn hai đứa trẻ sinh đôi, nhưng cơ thể mẹ đã suy nhược, sinh non trên đường, buộc phải m.ổ b/ụng, thân thể từ đó càng yếu ớt.
Thấy mẹ không còn tác dụng nữa, họ muốn đưa mẹ đến "Trạm thu hồi".
Trên đường đi, thành công trốn khỏi cốp xe.
Mẹ quyết tâm muốn ch.ết, không chút do dự nhảy xuống đường xe nườm nượp.
03.
Nhưng may mắn thay, mẹ không ch.ết.
Người phụ trách vụ án buôn bán người trái phép này vừa vặn lại là bạn cũ của mẹ, Khương Uyên.
Bố thích mẹ từ lâu, mấy năm nay vẫn luôn tìm kiếm tung tích của người.
Nhưng mối quan hệ này gần như bị mọi người phản đối.
Tuy rằng mẹ nhiều lần nhẫn tâm từ chối, cảm thấy mình không xứng, nhưng bố vốn chẳng hề đề ý đến những lời bàn tán ngoài kia, nhất quyết muốn ở bên mẹ.
Vài năm sau, tôi ra đời.
Từ khi còn nhỏ, tôi đã mơ hồ nhận thức được rằng mẹ mình khác với những người khác.
Bà ấy đặc biệt yếu, phải đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe định kỳ.
Trên bụng mẹ có nhiều vết sẹo khủng khiếp.
Mẹ sợ bóng tối, bóng đèn trong nhà luôn phải bật sáng.
Mẹ không dám nằm thẳng để ngủ mà đã quen cuộn tròn thành quả bóng.
Cũng ít khi ra ngoài, tuy rằng mẹ đang cố gắng khắc phục nhưng tôi có thể cảm nhận được mẹ rất sợ khi đối diện với ánh mắt của người khác.
Giống như đã quen sống lâu trong bóng tối, nên chẳng dám nhìn thẳng ánh mặt trời.
Khi làm bài tập, tôi phàn nàn rằng những người khác đều được mẹ của họ dạy cho nhưng tại sao mẹ mình lại không biết làm?
Mẹ sửng sốt.
Giống như đứa trẻ mắc lỗi, tay chân cũng không biết để vào đâu.
Sau này bố tìm tôi nói chuyện riêng.
Ông ấy cho tôi xem rất nhiều giấy khen, ảnh chụp, nói rằng tất cả những vinh dự này đều thuộc về mẹ.
Tôi rất kinh ngạc.
"Mẹ của con vẫn luôn đứng nhất lớp."
Ước mơ của mẹ là trở thành luật sư, nhưng đoạn thời gian phải trải qua sự tra tấn vô nhân đạo kia đã khiến bà ấy mắc chứng khó đọc.
Tài năng và lý tưởng của mẹ bị chôn vùi xuống hố đen từ lâu.
Bố là cảnh sát, cảm xúc trước giờ vẫn luôn vững vàng nhưng khi nói những lời này giọng điệu cũng run run.
"Mẹ con là cô gái xuất sắc nhất, lẽ ra phải vào trường tốt nhất, học chuyên ngành tốt nhất, con có biết vì sao con được đặt cái tên này không?"
Đuôi mắt bố đỏ hoe.
"Mẹ của con cũng rất muốn nhìn ngắm ánh mặt trời."
Cho nên, tôi mới tên là Noãn Noãn.
Là mặt trời, là niềm hy vọng của mẹ.
04.
Đây là lần đầu tiên tôi biết về quá khứ của mẹ.
Là từ miệng người thân.
Những họ hàng ở rất xa, họ bàn tán còn kéo tôi sang một bên trong dịp Tết Nguyên Đán, tỏ ra thương hại.
"Thật đáng thương khi có một người mẹ như vậy."
"Cháu có biết ngày xưa mẹ cháu đã chịu những gì không? Đúng là quá thảm, không ngờ bố cháu có thể chịu được."
"Nếu con trai tôi mà cưới một người phụ nữ như vậy, tôi sẽ không đồng ý."
Tôi muốn làm cho họ câm miệng lại.
Nhưng vừa ngẩng đầu lên, tôi đã nhìn thấy mẹ.
Vẻ mặt bà ấy tái nhợt đến đáng sợ, giống như một x.ác ch.ết biết đi.
Mẹ thật cẩn thận mà nói xin lỗi tôi, tôi nhìn ra được, bà ấy rất sợ tôi tỏ ra ghét bỏ.
Nhưng làm sao có thể?
Tôi chỉ hận vì sao trên đời lại có những kẻ độc ác như vậy, tức giận vì số phận bất công.
Hận cha dượng, bà ngoại và đứa em trai đã phản bội bà ấy.
Căm ghét những kẻ nói xấu bêu rếu mẹ tôi.
Mẹ à, người không có gì phải hổ thẹn cả.
Hổ thẹn phải là cái thế giới này.
05.
Chúng tôi tìm đến nhà tâm lý học giỏi nhất để giúp bà ấy, thôi miên mẹ tôi để tiến vào hồi ức đó.
Không lâu sâu, bác sĩ kết luận mẹ bị suy nhược thần kinh và mắc chứng PTSD nặng.
Tôi đã biết những gì mẹ phải trải qua.
Biết người bị lừa bán như thế nào.
Biết mỗi giờ mỗi khắc người sống trong địa ngục.
Thấy được cảm giác khi kim lấy trứng được cấy vào trong cơ thể, thấy mẹ càng thêm khủng hoảng khi bụng ngày một to ra.
Cũng biết lý tưởng sống của mẹ đang dần bị sự tuyệt vọng nhấn chìm.
Sau khi uống thuốc, mẹ sẽ vô thức cầu xin người ta đừng chạm vào mình.
Mẹ lẩm bẩm: "Nếu mẹ có thể trở lại ngày hôm đó, thì phải làm gì để thay đổi số phận của mình đây? Con biết không Noãn Noãn, trên đường đi chiếc xe minibus đó đã đi ngang qua một đồn cảnh sát."
Mẹ thở dài vô số lần.
"Nếu lần đó....có thể tìm cảnh sát thì tốt rồi."
Nếu có thể quay trở về quá khứ thì tốt biết bao.
Mẹ, người yên tâm, con nhất định bằng mọi cách.
Bảo vệ người.
Mẹ tôi mắc chứng mất ngủ ngày càng nghiêm trọng.
Bà ấy không phân biệt được quá khứ và hiện tại, ngày ngày bị ảo giác tra tấn sống không bằng ch.ết.
Thân hình gầy gò cuộn tròn trên giường như con tôm, khuôn mặt xinh đẹp đã hốc hác, cả bố và tôi cũng không có biện pháp.
Suy cho cùng, chúng tôi cũng chưa từng nếm trải địa ngục trần gian nơi đó.
Không ai trên thế giới có thể hiểu được cảm giác của mẹ.
Đêm mẹ ra đi, trời rất lạnh.
Tôi ngủ rất sâu, trong lúc mơ hồ, dường như mẹ đã đến vuốt ve, cẩn thận đắp lại chăn cho tôi.
Nước mắt mẹ rơi xuống trên mặt tôi.
Hình như còn nói cả lời xin lỗi.
Sau đó, mẹ khoác áo ngủ, một mình bước ra biển trong trời đông giá rét.
Tiếng sóng vẫn rì rào nhưng bà ấy thì không bao giờ trở về nữa.
Ngày tổ chức tang lễ, đám họ hàng thân thích kia lại tới, họ vui sướng hả hê.
"Thật là vô lương tâm, bỏ lại con gái rồi rời đi, tôi đã sớm nói rồi, người phụ nữ này chẳng tốt đẹp gì."
"Bây giờ Noãn Noãn do ai chăm sóc đây? Trong nhà cũng phải có bóng dáng người phụ nữ mới được."
"Chuyện này thì... Khương Uyên, dì Hai có quen nhiều cô gái lắm, giới thiệu cho cháu nhé?"
Bố tôi quỳ trên mặt đất, ngoảnh mặt làm ngơ, ánh mắt trống rỗng vô hồn.
Tôi mặc áo tang tiến lên phía trước.
Bàn tay nhỏ nhắn giơ lên, một âm thanh vang vọng khắp linh đường.
Tôi tát vào mặt bà ta.
"Cút, đừng để tôi nhìn thấy các người."
06.
Cho nên khi tôi nhìn thấy mẹ mình năm 17 tuổi.
Đã không kìm lòng được mà dùng thân hình người giấy chạm nhẹ vào mặt bà ấy.
17 tuổi, mẹ là một bông hoa.
Nhưng vẫn là một bông hoa mong manh dễ vỡ.
Tôi nhất định sẽ dùng mọi cách để bảo vệ bà ấy.
Có thể sẽ tàn nhẫn, có thể cực đoan.
Nhưng để chống lại số phận, người cần phải nhìn chằm chằm vào vực sâu.
07.
Tôi biết mọi thứ mà mẹ đã trải qua.
Tôi đã mô phỏng vô số kế hoạch, chỉ trong vòng bảy phút ngắn ngủi, làm sao để mẹ thoát khỏi hai tên xã hội đen?
Làm sao để giúp mẹ học cách chống cự một cách nhanh nhất?
Tương lai tàn khốc kia buộc mẹ phải học cách trưởng thành và trở nên tàn nhẫn.
Tôi cố gắng giúp bà ấy mạnh mẽ hơn.
Mỗi ngày tôi đều lặp lại những hoài bão của bà ấy.
Chúng tôi phải đi Bắc Kinh xem thế vận hội, phải học trường tốt nhất, muốn tỏa sáng ở nơi làm việc.
Cuộc sống của bà ấy nên như thế này.
Khi tôi bóp cổ giữ chặt tên bảo vệ, ngọn lửa sắp nhấn chìm tôi.
Tôi nhìn thấy trên mặt mẹ đầy má.u và nước mắt, tôi biết mẹ muốn mang tôi đi lắm.
Nhưng tôi không thể rời đi.
"Lương Lương, chạy đi."
Mẹ à, mau đi đi.
"Tiến về phía trước, đừng quay đầu lại."
Không cần nhìn lại, tiếp tục hướng tới hạnh phúc.
Đó là điều duy nhất con có thể làm cho người.
08.
Tôi sắp biến mất rồi.
Vào ngày giỗ của mẹ tôi, tôi thành kính quỳ trước Đức Phật, bỗng một giọng nói vang lên bên tai.
"Cho con một lần thay đổi quá khứ, con nguyện ý không?"
Tôi kinh ngạc ngẩng đầu.
Trong chính điện không có ai khác, chỉ có vài ngọn đèn Phật nhấp nháy.
Thần Phật rũ mắt, thương xót thế gian.
"Nhưng một khi thay đổi quá khứ, con sẽ không còn tồn tại nữa, cũng không thể tiến vào luân hồi, mất đi nhân quả."
"Mẹ con cũng không nhớ được con đâu."
"Sự tồn tại của con sẽ xóa bỏ mọi thứ, con còn nguyện ý không?"
Vô số lời cầu nguyện, cuối cùng tôi cũng được đền đáp.
Không chút do dự.
"Con nguyện ý."
Tôi không tiếc giá nào, bằng mọi cách phải đưa mẹ ra khỏi địa ngục.
Không hề hối hận.
END.