Chương 5 - Đêm Thu Hồn Người Giấy
[Zhihu] ĐÊM THU HỒN NGƯỜI GIẤY
Tác giả: 海绵小裤衩
Thể loại: Linh dị
Dịch: Wish You Always Happy
|Truyện được dịch với mục đích phi thương mại, thuộc quyền sở hữu của người dịch, vui lòng không tự ý repost.|
Nguồn raw: mô tả album.
Nguồn ảnh: xhs 1895079771
________
27.
Tôi bị đánh thức bởi tiếng khóc của trẻ con.
Mùi m.áu tanh sặc sụa tràn ngập trong không gian chật hẹp.
Cúi đầu xuống mới phát hiện, mình đang trần truồng nằm trên bàn mổ, bụng nhô cao, toàn thân đầm đìa m.áu.
Một tia tuyệt vọng vút qua.
Đây là chợ đen!
Tại sao tôi lại ở đây? Chẳng phải đang nằm ngủ ở nhà ư?
Không phải tôi đã thay đổi được vận mệnh của mình rồi sao?
Hai người đàn ông đeo khẩu trang phớt lờ sự cầu xin giãy giụa của tôi, họ dùng d.ao mổ bụng tôi, đối xử với tôi không khác gì con vật!
Rốt cuộc là sai ở đâu?
Tôi đau đớn khóc thét nhưng sức lực cơ thể yếu ớt như bùn lầy chỉ có thể mặc người hành hạ.
"Thả tôi ra, cứu tôi với!". Tôi rên rỉ.
Chưa bao giờ sợ hãi đến thế, tôi sinh con trong cơn đau dữ dội cũng không được gây mê.
Đứa bé mổ sống vừa ra đời đã ch.ết non trông xanh xao, nhỏ xíu.
Hai người đàn ông lắc đầu tỏ vẻ tiếc nuối.
Họ vứt thẳng đứa bé vào thùng rác.
"Sinh đẻ quá thường xuyên, chất lượng cũng không còn tốt nữa. Cái thai này không giao cho ông chủ được."
"Xem ra nên vứt người đến "trạm thu hồi" rồi."
"Trạm thu hồi" là tiếng lóng, nơi chuyên buôn bán n.ội t.ạng.
Đây là đỉnh cao của chuỗi thu lợi nhuận, theo nguyên tắc tận dụng tối đa mọi thứ, người phụ nữ sẽ bị vắt kiệt sức một cách hợp lý.
Ánh đèn phẫu thuật trên đỉnh đầu như bông sen, tỏa ánh sáng thánh khiết chiếu rọi tôi.
Trong lúc bàng hoàng, tôi cười cũng hiểu ra.
Đây là tất cả những tưởng tượng trước khi ch.ết của tôi.
Tôi vốn chẳng thay đổi gì cả.
Mà bản thân, vẫn chìm trong địa ngục.
28.
Người vận chuyển tôi đi vẫn là hai cặp anh em lúc trước.
Trong không gian này, bọn họ không bị ngồi tù.
Họ đưa tôi đến "Trạm thu hồi" để lấy giác mạc.
Tiếp đến là hai bên thận, cuối cùng là lấy trái tim. Ở chợ đen, một quả tim có thể bán với giá trăm vạn.
Tôi th.oi th.óp nằm co ro trong cốp xe, đường xóc nảy khiến tôi bị va đập, m.áu ở phần dưới cơ thể càng chảy dữ dội, tôi không ngừng cắn đầu lưỡi, cố giữ cho mình chút tỉnh táo.
Trong cốp xe có rất nhiều đồ linh tinh, tôi tìm được một chiếc cờ lê.
Trước đây, tôi đã học thêm rất nhiều kiến thức về thoát hiểm.
Loại xe cũ này dùng khóa để mở cốp sau, tôi sờ đến chỗ chốt bên trong, trong bóng tối dùng cờ lê mò mẫm thử xoay chốt khóa, cứ xoay theo chiều kim đồng hồ.
Không biết đã vặn bao lâu, thẳng đến khi tôi sắp mất ý thức.
Chốt khóa kêu cạch một tiếng, mở được rồi.
Vừa đúng lúc chiếc xe phanh gấp, dừng lại trước đèn đỏ.
Tôi nhân cơ hội mở cốp ra, không khí nháy mắt ùa vào.
Phía sau là đường sá đông đúc.
Không chút do dự, tôi lao xuống.
29.
"Lương Lương? Lương Lương??"
Tôi bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng.
Cả người đổ mồ hôi ướt sũng, tôi thở hổn hển.
Rõ ràng ngoài cửa sổ nắng chiếu rực rỡ nhưng nỗi ám ảnh kinh hoàng trong lòng vẫn chưa tan, đôi môi tôi run run.
Bạn cùng lớp lo lắng:
"Cậu không sao chứ? Mình đã gọi cậu rất nhiều lần rồi."
Tôi vốn tưởng đó chỉ là giấc mơ.
Nhưng ngay sau đó, hai mắt tôi trợn ngược.
Trên chân là vết thương chồng chất, vết sẹo dài ở đùi vì sượt qua đường.
Người giấy phân tích:
"Có lẽ là do sự xuất hiện của tôi khiến hai không gian đảo ngược đan xen, cô bây giờ cũng giống như con mèo của Erwin Schrodinger*, có thể xuống địa ngục cũng có thể lưu tại thiên đường. Lương Lương, cô tuyệt đối không thể phạm sai lầm."
(*con mèo của Erwin Schrodinger: một thí nghiệm tưởng tượng do nhà vật lý học người Ireland gốc Áo nghĩ ra)
Tôi muốn gật đầu, nhưng toàn bộ sức lực của cơ thể như bị rút cạn.
Tôi ôm mặt khóc nức nở, khóc vì cô ấy cũng vì tôi.
Vì hai chúng tôi.
"Đại Lương, xin lỗi, thật xin lỗi..."
Tôi nghẹn ngào không thành tiếng, dùng mu bàn tay lau nước mắt nhưng càng lau, nước mắt lại chảy càng nhiều.
"Tôi muốn cứu cô, nhưng không có cách nào giúp được."
Thật xin lỗi bản thân ở một không gian khác.
Một Lương Lương 17 tuổi ở đó.
Cô ấy không có cơ hội tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học, không có cơ hội đến Bắc Kinh, cũng không có tương lai.
Chỉ có thể chịu đựng tất cả đau đớn cho đến khi ch.ết.
Người giấy vỗ lưng an ủi tôi, nhưng trọng lượng nhẹ như vậy, chẳng có chút sức nào.
Nỗi buồn hận vô tận như khảm xuyên vào tim.
"Cô đã làm rất tốt rồi, Lương Lương."
"Nhưng sau này, cô phải làm tốt hơn nữa, tôi tin cô."
Ngày hôm sau, tôi đến trường với đôi mắt đỏ hoe.
Vừa bước đến cửa lớp, ban cán sự học tập đã vội vã chạy đến báo tin:
"Lương Lương, mẹ cậu lại đến trường gây chuyện rồi, bà ấy muốn cậu nghỉ học!"
30.
Lần này, mẹ tôi không đến một mình.
Bà ấy còn dẫn mấy người cậu bên ngoại và một người đàn ông lạ mặt đến trường.
Có người bảo hộ, bà ấy không chỉ lấy tư cách là người giám hộ, ép tôi thôi học.
Mà tiện thể còn tìm cho tôi một cọc hôn nhân tốt đẹp.
"Con rể của tôi hôm nay tới đón Lương Lương về kết hôn, các người dù có là thầy giáo cô giáo cũng không thể phá hoại hạnh phúc của người khác chứ hả?"
Người con rể tốt trong miệng bà ấy nhắc đến là một tay cờ bạc nghiện rượu nổi tiếng ở làng, năm nay đã 40 tuổi.
Hắn từng bị ngồi tù vì tội bạo hành, đánh đập vợ cũ đến tàn phế.
Các bạn trong lớp bàn tán rất nhiều, nếu là trước đây tôi hẳn là phải tức đến phát run, phải bàng hoàng bất lực lắm.
Nhưng khi đã trải qua đoạn ký ức phi nhân tính đó.
Tôi phát hiện cảm xúc của mình bây giờ đã chai sạn rồi.
Khương Uyên nắm lấy cánh tay tôi, ánh mắt đầy lo lắng:
"Đừng về, bố tôi là luật sư, chắc chắn có thể giúp cậu. Bọn họ không có quyền bắt cậu đi!"
Cậu ấy đứng trước mặt che chở cho tôi, cùng giáo viên và bạn học ngăn cản mấy người cậu của tôi đang sấn tới.
Tôi thật lòng nói lời cảm ơn, sau đó lướt qua cậu ấy.
Đối diện với ánh mắt dâ.m tà của gã cờ bạc kia.
"Chú có biết vụ ch.ết đuối trong bể nước không?"
Mọi người ở đây không ai rõ về vụ án này.
Tôi bình tĩnh kể lại sự thật.
"Người ch.ết là cha dượng của tôi, chồng của bà ấy."
Lần này, không chỉ bạn học mà ngay cả nét mặt của người đàn ông kia cũng thay đổi.
"Chuyện này chắc mẹ tôi chưa kể đâu nhỉ?"
Tôi dùng giọng điệu chậm rãi trần thuật, không chút sợ hãi, mẹ tôi tức giận dậm chân, vội vàng giải thích không phải như vậy.
Tôi mỉm cười tiếp tục:
"Năm ngày trước, ở thành phố bên cạnh xảy ra một vụ án vứt x.ác phụ nữ. Đó là do một nhóm cấu kết chuyên buôn lậu n.ội t.ạng người. Một tháng trước, cha dượng cùng mẹ tôi đã bán tôi cho bọn họ."
"Còn may mắn, tôi làm bị thương hai người mới trốn thoát được."
"Nhưng tôi không dám đảm bảo, bọn họ có quay lại trả thù mình không."
"Chú đoán xem, cái ch.ết của cha dượng tôi có phải do họ làm không?"
Tôi cầm lấy con d.ao rọc giấy trên bàn, phẫn nộ đâ.m mạnh xuống mặt bàn.
"Chú muốn cưới tôi? Liệu đã nghĩ tới cái giá phải trả chưa?"
31.
Thái độ kiên quyết không còn gì để mất của tôi khiến gã đàn ông sợ hãi, vội vã bỏ chạy.
Hắn sợ bị liên lụy còn không thèm đòi lại tiền cọc.
Ánh mắt tôi chuyển sang phía mẹ.
"Dù là ai cũng đừng hòng ngăn cản việc học tập của tôi, kể cả bà."
Tôi của bây giờ, mỗi một ngày trôi qua đều là dùng tương lai và mạn.g sống của bản thân để đổi lấy.
Tôi không cho phép.
Bất cứ kẻ nào muốn cướp đi tương lai của chúng tôi.
...