Chương 9 - Đêm Tân Hôn Lạnh Lẽo
9
Ta đang ngẩn ngơ nhìn bức hải đông thanh mới thêu được một nửa.
Sợi tơ màu lam sẫm dưới ánh dương quang ánh lên sắc sáng dịu.
Bỗng, một cơn buồn nôn dữ dội không hề báo trước trào thẳng lên cổ họng!
“Ọe…”
Ta bụm miệng, chạy đến bên ống nhổ gần cửa sổ, khom người nôn khan.
Dạ dày cuộn trào, nhưng chẳng nôn ra được gì.
Mồ hôi lạnh lập tức thấm ướt tóc mai.
“Phu nhân! Người làm sao vậy?” Xuân Đào, nha hoàn đang thu dọn trong phòng, giật mình hoảng hốt, vội chạy lại đỡ ta.
“Không… không sao…” Ta khoát tay, vừa mới đứng thẳng, cơn buồn nôn lại ập tới dữ dội hơn.
Trước mắt tối sầm lại.
“Mau! Mau mời phủ y!” Giọng Xuân Đào gấp đến biến điệu.
Phủ y tới rất nhanh.
Thẩm Nghiễn Chu gần như cùng lúc với phủ y bước vào cửa.
Hiển nhiên hắn vừa từ giáo trường trở về, trên trán còn vương mồ hôi, thân khoác võ phục huyền sắc càng tôn thêm vai rộng chân dài, hơi thở còn gấp.
“Chuyện gì?” Giọng hắn căng thẳng, ánh mắt sắc bén lướt qua Xuân Đào, cuối cùng dừng nơi gương mặt tái nhợt của ta.
“Phu nhân vừa rồi đột nhiên nôn không ngớt…” Xuân Đào run rẩy đáp.
Hàng mày Thẩm Nghiễn Chu nhíu chặt, vài bước đã tới bên giường.
Phủ y đang bắt mạch cho ta.
Trong phòng tĩnh lặng đến đáng sợ.
Hắn đứng ngay cạnh, bóng hình cao lớn phủ xuống áp lực nặng nề.
Hắn dán mắt nhìn bàn tay phủ y đang đặt trên cổ tay ta, đôi môi mím thành một đường thẳng lạnh lẽo.
Ánh nhìn ấy khiến tim ta bất giác rối loạn.
Là do ăn phải đồ hỏng?
Hay là…
Một ý nghĩ mơ hồ thoáng vụt qua nhưng ta không dám nghĩ sâu.
Lông mày phủ y khẽ nhíu, rồi dần giãn ra, cuối cùng khóe môi lại hiện lên một tia vui mừng.
Ông thu tay, hướng về phía Thẩm Nghiễn Chu và ta, trịnh trọng khom người hành lễ.
“Chúc mừng tướng quân! Mừng cho phu nhân!”
Tim ta khẽ hẫng một nhịp!
Ánh mắt Thẩm Nghiễn Chu lập tức trầm xuống: “Mừng gì?”
Phủ y cười rạng rỡ: “Phu nhân đã có hỉ mạch! Đã gần hai tháng! Mạch tượng viên nhu nhuận hoạt, như châu lăn đĩa ngọc, là điềm thai vô cùng tốt lành!”
“Ầm–!”
Niềm vui mênh mông như pháo hoa, chớp mắt nổ tung trong đầu ta!
Ta… ta có thai rồi?
Là cốt nhục của ta và Thẩm Nghiễn Chu?
Ta vô thức đặt tay lên bụng mình còn phẳng lặng, đầu ngón tay run run.
Sau niềm vui bất ngờ, là nỗi thấp thỏm sâu hơn.
Đứa bé này… là của đêm mưa sấm chớp ấy…
Hắn… hắn sẽ thích không?
Ta bất an ngẩng đầu, nhìn về phía Thẩm Nghiễn Chu.
Hắn đứng đó, bất động như tạc.
Sắc mặt hắn… thật kỳ lạ.
Không phải mừng rỡ tột cùng, cũng chẳng phải giận dữ.
Mà là một vẻ cực kỳ chấn động… xen lẫn mờ mịt?
Tựa như bị một tia sét bất ngờ bổ trúng.
Đôi mắt sâu thẳm của hắn gắt gao dán vào bụng ta, như muốn xuyên qua lớp y phục, nhìn thấu sinh linh bé nhỏ đang ẩn bên trong.
Môi mỏng mím chặt, đường nét cằm căng đến cực hạn.
Bầu không khí trong phòng, vì sự trầm mặc của hắn mà trở nên nặng nề lạ thường.
Nụ cười trên mặt phủ y cứng đờ, thái dương rịn mồ hôi lạnh.
Xuân Đào sợ đến mức chẳng dám thở mạnh.
Trái tim ta, từng chút, từng chút chìm xuống.
Hắn… không vui sao?
Là vì đứa trẻ này đến quá đột ngột?
Hay là vì… mẫu thân của nó, suy cho cùng, cũng chỉ là kẻ thay thế?
Nỗi mất mát và chua xót lớn lao dâng trào, khiến mắt ta lập tức ươn ướt.
Ta cúi đầu, không dám nhìn sắc mặt hắn nữa.
Đúng vào lúc ấy.
Một đôi quân hài đen dính bụi, xuất hiện trong tầm mắt cúi thấp của ta.
Ngay sau đó, một bàn tay lớn mang lớp chai mỏng, ấm áp, khẽ run như mang theo sự thành kính, cẩn trọng đặt lên mu bàn tay ta đang ôm bụng.
Bàn tay hắn rất lớn, hoàn toàn bao trọn tay ta.
Nhiệt độ bỏng rẫy từ lòng bàn tay ấy, xuyên qua da thịt, ấm đến tận sâu nơi đáy lòng.
Ta kinh ngạc ngẩng lên.
Chạm thẳng vào đôi mắt sâu thẳm của hắn.
Trong ấy cuồn cuộn muôn vàn cảm xúc — chấn động, vui mừng, không tin nổi, và cả… một tia sợ hãi muộn màng?
Hắn nuốt khan mấy lượt.
Tựa như phải dùng hết sức, mới tìm lại được giọng nói của mình.
Giọng trầm khàn, mang rõ rệt âm run:
“… Là của ta?”
Câu hỏi chứa đựng sự kinh ngạc và hoài nghi tột bậc ấy, như một giọt nước rơi vào chảo dầu sôi.
Trong khoảnh khắc, mọi thứ trong lòng ta bùng nổ!
Uất ức, tủi hổ, phẫn nộ… trăm mối cảm xúc hòa lẫn trào dâng!
Ta lập tức giật tay mình ra khỏi tay hắn!
Nước mắt không thể kìm, tuôn ào ạt.
“Thẩm Nghiễn Chu!”
Ta gần như thét lên, giọng nghẹn ngào pha lẫn cơn giận chưa từng có.
“chàng có ý gì?!”
“Không phải của chàng thì còn là của ai?!”
“Trong mắt chàng, ta… ta chính là hạng nữ nhân không biết liêm sỉ sao?!”
Nỗi nhục nhã khổng lồ khiến ta run rẩy toàn thân.
Ta vùng dậy định rời giường.
Lại bị một đôi cánh tay tựa gọng sắt siết chặt!
Thẩm Nghiễn Chu cúi xuống, ôm chặt lấy ta!
Ôm rất chặt!