Chương 5 - Đêm Sinh Nhật Bất Ngờ

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Thấy ta im lặng, bà già bên cạnh lẩm bẩm:

“Thế tử gia khi nào chủ động nhún nhường đâu, lại còn bày vẽ.” Giọng bà ta không lớn không nhỏ, vừa đủ để ta nghe thấy.

“Quả thực ta có chuyện muốn tìm thế tử.”

Nguyên Trúc lại cúi đầu hành lễ, ta chỉ tay.

“Thế tử mời bà Phương về đi, ta phận hèn, không dùng nổi hạng người quý giá như bà ấy.”

Bà vú ấy chính là mẹ của Nguyên Trúc, vú nuôi của Tạ Cảnh Diêu. Từ khi hắn đem vị “lão phật gia” ấy đặt vào viện của ta,

Ra khỏi viện, ta phải hầu hạ lão vương phi và vương phi, bước vào viện, lại có một “lão thái quân” giám sát ta.

“Thế tử phi làm vậy không đúng.”

“Thế tử phi xuất thân khác thế tử, chắc không hiểu…”

“Thế tử phi sai rồi, thế tử ghét nhất là…”

“Bạch Tiểu thư trước đây thì không như vậy…”

Ta làm gì bà ta cũng chỉ trỏ, mà Tạ Cảnh Diêu chỉ nói:

“Vú nuôi ở phủ đã lâu, nàng nên nghe theo nhiều hơn.”

“Thế tử phi nàng—”

Lúc này bà ta giận dữ, chỉ tay vào ta, Nguyên Trúc vội bước lên ngăn lại.

Người trong phủ giỏi nhất là nhìn gió đoán hướng, đến chiều cơm đưa đến lại ngon miệng đẹp mắt.

“Thế tử phi dùng một mình cũng rất ngon lành nhỉ.”

Ta không đáp.

Tạ Cảnh Diêu đứng dậy đi một vòng, bước đến bên bàn trang điểm.

“Đám người hầu làm ăn kiểu gì, kiểu trâm vòng thế này cũng để lên bàn trang điểm của thế tử phi.”

Ta quay đầu lại, thứ hắn cầm chính là lễ sinh thần bằng hữu tặng ta.

Ta đẩy hắn ra, giật lấy, ôm vào lòng.

“Đồ của ta, tự nhiên cũng như ta, chẳng lọt nổi vào mắt thế tử.”

“Nàng rốt cuộc làm sao vậy! Đang gây sự cái gì!”

Hắn nắm chặt tay ta, hộp rơi xuống đất, trâm vòng bên trong văng ra tứ tán.

Ta vùng khỏi tay hắn, trong lúc hỗn loạn va vào mu bàn tay còn chưa lành hẳn.

Khẽ rên một tiếng, đầu choáng váng, thân thể nhẹ bẫng, bị hắn bế ngang người lên.

“Sao lại không bôi thuốc.” Hắn giữ tay ta lại bôi thuốc, rồi nhìn về bàn trang điểm.

“Ta tặng nàng đâu rồi?”

Ta không trả lời, đứng dậy nhặt trâm vòng rơi dưới đất.

Lúc chúng được đưa tới ta chỉ liếc nhìn, rồi bảo Phối Phương cất đi, bản thân hoàn toàn không biết đặt ở đâu.

“Phối Phương!”

“Thế tử, ở đây.”

Phối Phương lấy từ trong rương ra bộ đầu sức kia, dâng đến trước mặt Tạ Cảnh Diêu.

Hắn sắc mặt trầm ngâm, trầm mặc hồi lâu rồi bảo Phối Phương lui ra.

“Nàng và bà Phương có xích mích sao?”

Ta tìm đến chỗ xa nhất, ngồi xuống bên mép giường, ôm chặt hộp trâm trong tay.

“Bà Phương là vú nuôi của thế tử, không nên ở bên cạnh ta.”

“Nhà nào mà vú nuôi chẳng ở trong viện của phu nhân?”

Ta siết chặt viền hộp gỗ, cố giữ cho giọng nói mình bình tĩnh.

“Ta không muốn. Nếu thế tử nhất định để bà ấy quản viện này, ta có thể dọn đi nơi khác.”

“Bà ấy chỉ đến hầu hạ nàng, đâu có quản gì.”

“Thế tử có thể mở mắt ra xem, ngoài Phối Phương, những người khác trong viện này nghe theo rốt cuộc là ta, hay là người khác.”

Hắn lại bỏ đi, đá đổ chậu dành dành đã héo.

Tiếng vỡ vang dội, khiến ta không nhịn được run lên.

Đây là lần chúng ta nói chuyện với nhau nhiều nhất, ta không nhớ nổi mình đã nhìn bao nhiêu lần bóng lưng hắn.

Nhưng lần này ta không còn như chim sợ cành cong nữa. Trước kia ta sẽ thức trắng đêm, lật lại lỗi lầm của mình, rồi nghĩ cách nhận lỗi với hắn.

Giờ đây ta đã chẳng còn lòng để đoán ý hỉ nộ của hắn.

Ta thực sự thấy mỏi mệt rồi.

6

Từ sau tiệc sinh thần, đã nửa tháng trôi qua ta chưa bước ra khỏi cửa viện một lần nào.

Lão vương phi sai người đến hỏi thăm bệnh, lời nói bóng gió, trong ngoài đều mang ý trách ta lười biếng.

Trước đây, cứ ba ngày ta phải đến xoa bóp cho bà, làm tròn bộ dáng một tôn tức hiếu thuận.

“Lão nương nương thật là, tiểu thư bệnh thì chẳng thấy hỏi một câu, nay vừa khỏe lại đã sai người đến thúc giục.”

Ta nhìn ra ngoài cửa sổ, hoa anh đào trước sân, mới nửa tháng trước còn rực rỡ, nay đã tàn phai.

“Mẫu thân nói sai rồi, thật lòng chưa chắc đổi được thật lòng.”

“Tiểu thư…”

Mẫu thân ta là kế thất, xuất thân tầm thường, cả đời đối đãi bằng chân tâm.

Phụ thân chỉ kính bà trên mặt, cho tiền cho của, nhưng chuyện lớn trong nhà chưa từng cùng bà bàn bạc.

Ngay cả hôn sự của ta, bà còn biết sau cả ta.

Đại ca coi bà như người xa lạ, chỉ giữ lễ nghĩa bề ngoài.

Nhị ca thì do một tay bà nuôi dạy từ khi nửa tuổi, vậy mà đến tuổi mười mấy, chỉ cần có chút bất mãn liền mang hai chữ “kế mẫu” ra để đâm vào tim bà.

Ta là niềm an ủi duy nhất của mẫu thân, ta cũng thật lòng yêu thương bà, bà là người tốt nhất trên đời, cũng là người đối với ta tốt nhất.

Vì thế, sau khi gả vào vương phủ, ta cũng vô thức học theo bà, đem toàn bộ máu thịt của mình hòa vào một tòa phủ xa lạ, rồi ngây ngốc mong được hồi đáp.

Nay bà đã có cháu để bế bồng, phụ thân đối với bà thêm phần tôn trọng, nhị ca cũng hiểu chuyện hơn nhiều.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)