Chương 3 - ĐẾM NGƯỢC
7
Còn bảy ngày nữa là đến đám cưới.
Tôi đến một tiệm xăm ở ngoại ô thị trấn.
Bà chủ khoảng ba mươi tuổi, ăn mặc đàng hoàng nhưng trong mắt lại chứa đầy những thăng trầm của cuộc sống.
Cô ấy nhìn tôi.
“Hình xăm gì?”
Tôi xắn tay áo lên, chỉ vào chữ sz ở xương cổ tay và để lộ hoa sơn chi dưới xương đòn.
“Xoá sạch tất cả đi.”
Bà chủ nhìn một cái rồi nói: “Xóa sạch sẽ rất đau, sẽ để lại sẹo.”
Tôi mỉm cười và nói: “Tôi không sợ”.
Điều tôi sợ nhất bây giờ là nỗi đau.
Về việc để lại sẹo——
Khắp người tôi có rất nhiều sẹo, bao gồm cả hai vết sẹo này.
Huống chi có lẽ nửa năm nữa thithe này sẽ thành tro bụi.
Bà chủ bắt chuyện với tôi: “Chia tay rồi à?”
Tôi cười: “Ừ, gần như thế.”
“Bảy ngày nữa.”
Bà chủ tiệm chặc lưỡi: “Nghi lễ như vậy, còn đếm ngược đến ngày chia tay sao?”
Có thể là do cửa hàng quá yên tĩnh, hoặc có thể là do tôi hợp ý với bà chủ, nhưng không hiểu sao, khi lần đầu nhìn thấy bà chủ, tôi có cảm giác như chúng tôi đang đi chung một con đường.
Tôi trò chuyện với cô ấy về quá khứ.
Khi Thẩm Châu theo đuổi tôi, tôi đã cho hắn một thời hạn.
Ba trăm ngày.
Nếu hắn có thể kiên trì được, tôi sẽ theo hắn.
Vì vậy, mỗi buổi sáng khi Thẩm Châu xuất hiện trước mặt tôi, hắn đều đếm từng ngày.
“Đếm ngược đến một trăm bảy mươi chín ngày.”
“Đường Tranh, còn có chín mươi sáu ngày, em sẽ là bạn gái của anh.”
“Còn một ngày nữa, bạn gái tương lai.”
…
Chàng trai đã theo đuổi tôi suốt ba trăm ngày, dù mưa hay nắng.
Nhưng trong mười năm tiếp theo.
Dần dần chán ghét.
Tôi đã trò chuyện vui vẻ với bà chủ và khi xóa hình xăm, tôi đã đề cập với cô ấy ý nghĩa của hai nơi đó.
Chữ sz trên xương cổ tay được xăm khi tôi và Thẩm Châu ở bên nhau được một năm.
Lúc đó tôi bị kẻ thù của hắn b ắ t cóc và dùng để đ e d ọ a hắn.
Thẩm Châu một mình tới chỗ hẹn để cứu tôi.
Dù biết mình sẽ chec nhưng hắn vẫn đến không chút do dự.
Lần đó, hắn suýt bị c h é m chec.
Khi hắn xuất viện, tôi đến một tiệm xăm và xăm tên viết tắt của hắn lên cổ tay.
Lúc đó tôi đã nghĩ một cách ngây thơ.
Kiếp này tôi đã nhận định Thẩm Châu.
Nhưng đêm đó, khi tôi đưa cổ tay còn đỏ mọng của mình như bảo bối cho Thẩm Châu, hắn đã sửng sốt.
Không cảm động như tôi tưởng tượng.
Hắn cau mày, đầu tiên hỏi tôi tại sao, sau đó hỏi tôi có đau không.
Cuối cùng, hắn ôm tôi và nói: “Đừng làm vậy nữa, anh không thích đâu”.
“Anh không thích em làm tổn thương chính mình.”
“Em như vậy là được rồi, không cần thay đổi, anh rất thích Đường Tranh trong sạch không tì vết.”
Lúc đó tôi còn trẻ, tôi chỉ nghĩ hắn thương tôi.
Nhưng tôi không ngờ Thẩm Châu lại thật sự nói ra suy nghĩ của mình.
Hoa sơn chi trên ngực tôi được xăm khi Thẩm Châu thề rằng hắn sẽ cưới tôi khi hắn hai mươi tám tuổi.
Thẩm Châu yêu nhất hoa sơn chi, yêu thích màu trắng tinh khiết của nó.
Thế nên tôi đã xăm nó lên n g ự c.
Chờ Thẩm Châu cưới tôi.
Bây giờ Thẩm Châu cuối cùng đã ấn định ngày cưới khi tôi hai mươi tám tuổi, hắn đang lên kế hoạch tổ chức hôn lễ trong bảy ngày nữa.
Còn tôi thì đang lên kế hoạch để rời xa hắn.
Dù cơ thể này đang trong tình trạng hư hỏng nhưng tôi không muốn khi rời đi, trên cơ thể còn để lại dấu vết liên quan đến hắn.
Tôi chỉ vào phía bên kia dưới xương đòn và nói với bà chủ.
"Ở đây xăm một bông hoa lăng tiêu.”
Thẩm Châu yêu hoa sơn chi.
Còn tôi thích hoa Lăng Tiêu hơn.
Hắn muốn tôi trong sáng và thuần khiết.
Nhưng những ngày còn lại của cuộc đời, tôi muốn làm bông hoa cao chót vót kiêu hãnh trước bức tường cao.
8
Khi tôi ra khỏi tiệm xăm thì đã là buổi tối.
Tôi và bà chủ tiệm rất hợp nhau. Chúng tôi để lại thông tin liên lạc của nhau và thêm WeChat.
Trên đường về nhà, tôi đi ngang qua một quán bán kẹo bông.
Tôi không thể không dừng lại.
Có vẻ như lần cuối cùng tôi ăn nó là khi tôi còn nhỏ. Lúc đó bà tôi chưa qua đời. Khi tôi thèm kẹo dẻo đến mức không thể đi lại được, bà đã lấy hết tiền lẻ ra, để mua chúng cho tôi.
Bà luôn nhìn tôi ăn xong, rồi cười và nói: "Cô nhóc háu ăn".
Bà luôn thích nhìn tôi và mỉm cười.
Những nếp nhăn trên khuôn mặt già nua ngày càng hằn sâu.
Gió lạnh thổi qua, thổi bay đi bao kỷ niệm.
Tôi bước đến quầy hàng và mua một chiếc kẹo dẻo có hình con thỏ.
Rất ngọt ngào.
Ngọt ngào như trong ký ức.
Đi ngang qua góc phố, tôi nghe thấy một cô bé lớn tiếng hỏi: “Mẹ ơi, nhìn kìa, dì đó ngầu quá! Nhưng tại sao dì lại ăn kẹo dẻo?”
“Đó không phải là thứ trẻ con ăn sao?”
Người mẹ cười giải thích: “Ai nói kẹo dẻo chỉ có trẻ con mới ăn được? Mọi người đều có thể ăn chút đồ ngọt, con người sẽ trở nên vui vẻ hơn.”
Tôi bước qua trên đôi giày cao gót.
Sau đó tôi nghe thấy giọng nói trẻ con của cô bé: “Nhưng sao dì ăn kẹo dẻo ngọt ngào như vậy lại có vẻ không vui chút nào?”
“Mẹ ơi, dì trông cô đơn quá…”
Âm thanh đó xa dần.
Về đến nhà, tôi đã ăn hết kẹo dẻo, chỉ để lại đôi bàn tay nhớp nháp.
Tôi bước vào và rửa tay.
Sau đó hắn nhận được điện thoại của Thẩm Châu.
Hắn ta có vẻ say rượu.
“Đường Tranh.”
"Anh nói đi.”
Hắn mỉm cười ở đầu bên kia điện thoại và nói: “Bảy ngày nữa, em sẽ cưới anh.”
“Ngày mai anh đưa em đi chọn váy cưới nhé?”
“Anh quyết định đi. Anh biết size của em mà.”
Thẩm Châu trầm mặc một hồi.
Tôi mơ hồ nghe thấy giọng nói nũng nịu của một cô gái ở đầu bên kia điện thoại: “A Châu, để em cùng anh đi thử váy cưới. Anh không muốn nhìn xem em mặc váy cưới trông như thế nào sao?”
9
Một lúc lâu sau.
Giọng Thẩm Châu khàn khàn: “Được.”
Tôi chỉ không biết liệu hắn đang đáp lại tôi hay cô gái bên cạnh hắn.
Thức dậy.
Tôi đã gạch bỏ ngày hôm qua rất nhiều trên lịch của mình.
Còn sáu ngày nữa.
Hôm nay, tôi sẽ đi đến một buổi hòa nhạc.
Thay quần áo, rửa mặt, trang điểm.
Cơ thể tôi có chút khó chịu, khắp nơi đều đau nhức, nhưng tôi vẫn có thể nhịn được.
Người phụ nữ trong gương toàn thân mặc chiếc váy ngắn mà Thẩm Châu ghét nhất, để đôi chân thon thả, mỉm cười bình thản cuối cùng cũng có thể dung hòa được những vết sẹo lớn nhỏ xấu xí trên người.
Dưới xương đòn bên phải.
Một bông hoa lăng tiêu nở rộ.
Buổi hòa nhạc đã bán hết vé.
Tôi ngân nga cùng đám đông:
“Sự hủy diệt mà tôi tự hào, sự bình thường mà tôi ghét, chỉ khi đó tôi mới nhớ rằng đó là những thứ tôi yêu thích.”
Có lẽ tôi đã quá nhập tâm, sau khi bài hát kết thúc, tôi mới nhận ra nỗi đau trong cơ thể.
Tôi ngồi xuống ghế, ấn chặt.
Đột nhiên.
Một hộp sữa được đưa cho tôi.
Với cơn đau như d a o đâm ở bụng, tôi ngước lên và nhìn thấy một khuôn mặt trẻ trung và xa lạ.
Cậu bé mặc chiếc áo khoác màu trắng sữa, mỉm cười với tôi: “Bụng có đau không? Sữa còn nóng, cho cô này.”
Tôi cầm lấy, hơi ấm trong lòng bàn tay xua tan đi phần nào cái lạnh.
“Cảm ơn.”
Trong khi chờ bài hát, chàng trai lắc đầu nói: "Không có gì đâu. Bạn gái tôi thích giúp đỡ người khác. Nếu biết tôi cho cô sữa, cô ấy sẽ rất vui".
Tôi nhìn vào chiếc ghế trống bên cạnh anh ấy.
“Cô ấy có việc bận nên không thể đến buổi hòa nhạc?”
Chàng trai mỉm cười, đáy mắt chợt phủ một tầng sương mỏng.
“Cô ấy đã qua đời.”
“Tôi đến buổi hòa nhạc này thay mặt cho cô ấy.”
Sữa vừa uống có cảm giác như nghẹn ở cổ họng.
“ Xin lỗi.”
"Không sao đâu.”
Âm nhạc lại bắt đầu và mọi người háo hức nhìn về phía sân khấu.
Đã đến lúc tìm những khán giả may mắn.
Hàng loạt khuôn mặt lóe lên trên màn hình lớn.
Khoảnh khắc màn hình tạm dừng.
Tôi thực sự đã nhìn thấy hình bóng của chính mình.
Máy quay dường như nhầm lẫn tôi và chàng trai là một cặp đôi, xung quanh có người la hét đòi chúng tôi hôn nhau.
Chàng trai nhanh chóng lấy bức ảnh ra khỏi tay và giơ mạnh về phía máy ảnh.
Đó là cô gái của anh ấy.
Chiếc micro được nhét vào tay tôi và tôi không nói nên lời trong giây lát.
Cuối cùng, tôi chỉ nhìn ca sĩ mình thích nhiều năm trên sân khấu và nhẹ nhàng nói: “Tôi mong ngày càng có nhiều người nhìn thấy và yêu thích bạn”.
“Tôi hy vọng bạn ngày càng tốt hơn.”
“Tôi không biết phải nói gì nên tôi chỉ mong mọi người có mặt ở đây——”
" Tất cả đều sống lâu trăm tuổi.”
Một số người xung quanh tôi đang cười, có lẽ họ không hiểu tại sao những mong muốn của tôi lại tầm thường và trống rỗng đến thế.
Máy ảnh quay đi nhanh chóng.
Ngay khi giai điệu của bài hát tiếp theo bắt đầu vang lên, tôi thấy chàng trai bên cạnh đang nhẹ nhàng chạm vào đường nét của cô gái trong ảnh.
Với đôi mắt đỏ hoe, anh nhẹ nhàng nói.
"Chúc em sống lâu trăm tuổi.”
Khoảnh khắc đó.
Không biết tại sao.
Tôi cũng chợt muốn khóc.