Chương 2 - Đếm Ngược Mạng Sống Trong Mối Tình Sai Trái
4
Dòng bình luận dường như đọc được tâm trạng tôi.
Bắt đầu cuống quýt gợi ý cho tôi.
【Cái đồng hồ đếm ngược của cô không chỉ có một cách dừng lại là tìm nam chính đâu.】
【Đừng khóc nữa nữ phụ à, đi tìm anh trai cô đi, anh ấy cũng có thể khiến đồng hồ dừng lại! Hơn nữa anh ấy là người đàng hoàng, lại thầm yêu cô nhiều năm rồi.】
【? Anh trai cô trông có vẻ lạnh lùng, nhưng trong đầu lại toàn là ý nghĩ muốn giam giữ cô lại, chỉ cho mình anh ta nhìn thấy. Mỗi đêm thì… hehe…】
【Nữ phụ bé bỏng đừng khóc nữa, đây không phải lỗi của cô, chúng ta hãy rời xa nam chính, đừng làm nữ phụ chết sớm!】
Tôi… thật sự còn có cách khác để kéo dài thời gian sống sao?
Tôi ngơ ngác nhìn chằm chằm vào những dòng bình luận.
Nói là anh trai, nhưng thực ra tôi và Phó Kim Yến không hề có quan hệ máu mủ.
Mẹ tôi và mẹ anh ấy là bạn thân, nên tôi gọi mẹ anh là mẹ nuôi.
Về sau ba mẹ tôi chuyển hẳn ra nước ngoài sống, hai nhà lại ở cạnh nhau, mẹ nuôi liền đón tôi sang chăm sóc.
Lúc nhỏ tôi rất bám Phó Kim Yến, ngày nào cũng theo sau anh ấy như cái đuôi.
Lần đầu tiên tôi có kinh nguyệt, cũng là anh ấy phát hiện ra.
Lúc đó tôi vừa khóc vừa run rẩy, anh ấy lại nhìn tôi với vẻ mặt lạnh tanh.
“Ôn Sơ Dư, khóc cái gì. Em đâu phải sắp chết.”
“Lúc học sinh lý em ngủ gật à?”
Thấy tôi khóc dữ hơn, anh ấy mới dịu giọng lại.
“Đừng khóc nữa… Đây là hiện tượng sinh lý bình thường khi bước vào tuổi dậy thì, con gái nào cũng sẽ trải qua.”
“Đau lắm à?”
“…Ừ, anh ơi, chân em bị chuột rút.”
“Lên đây, anh cõng em về.”
Còn sau khi trưởng thành, Phó Kim Yến lại càng lạnh lùng hơn với tôi.
Phòng ngủ của chúng tôi đối diện nhau qua ban công.
Thỉnh thoảng buổi tối tôi tập yoga trên ban công, bị anh ấy nhìn thấy.
Tôi ngượng ngùng chào anh, anh lại thản nhiên quay đi kéo rèm lại.
Khiến những rung động tuổi mới lớn trong tôi dần dần phai nhạt.
Một người như Phó Kim Yến, nhìn qua thì có vẻ chẳng ưa tôi.
Thật sự có thể thầm yêu tôi sao?
Nhưng mà…
Giờ cũng không còn thời gian để nghĩ nhiều nữa.
Tôi cũng không muốn chết trẻ như vậy.
Đã như thế.
Tôi sẽ làm đúng vai nữ phụ của mình, cắt đứt sạch sẽ với Tống Văn Châu và Tống Diểu Diểu.
Coi như nửa năm qua là tôi nhìn nhầm người.
Tôi lau khô nước mắt, vội vàng gọi điện cho mẹ tôi.
Mẹ tôi ban đầu còn mơ màng buồn ngủ, nhưng nghe xong chuyện thì tỉnh hẳn.
“Tống Văn Châu thích con gái nuôi nhà họ Tống? Nó quan tâm em gái một chút, con cũng không nên nghi ngờ người ta như vậy, chuyện gì cũng phải có bằng chứng.”
Tôi hừ nhẹ một tiếng, nhưng những gì bình luận tiết lộ lại không thể nói cho mẹ biết.
“Nhưng mà, bảo bối ngoan của mẹ đã tủi thân rồi, muốn hủy hôn thì cứ hủy thôi. Dù hơi phiền phức một chút, nhà mình vẫn xử lý được.”
“Thật ra ban đầu mẹ cũng không đồng ý với ý của ba con, cảng thành thì xa xôi quá.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm, liền hỏi tiếp:
“Mẹ ơi… Phó Kim Yến vẫn còn độc thân đúng không?”
5
Nửa đêm không có chuyến bay nào về Kinh thị, tôi đành mua vé hạng phổ thông sớm nhất vào ngày hôm sau.
Năm giờ sáng.
Tôi ủ rũ đứng dưới khách sạn chờ xe đến.
Màn hình điện thoại bất chợt sáng lên.
Tôi cúi đầu nhìn.
Phát hiện không biết từ khi nào đã vô tình gọi đến số của 【Anh trai】.
Cuộc gọi được bắt máy ngay lập tức.
Nhanh đến mức cứ như người ta luôn canh sẵn ở giao diện đó.
“Ôn Sơ Dư?”
“Quay lại.”
Giọng nói trầm ấm, lạnh nhạt và quen thuộc của người đàn ông vang lên từ sau lưng, trùng khớp với giọng nói trong điện thoại.
Tim tôi đập loạn, nhanh đến mức như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Anh ấy sao lại ở đây?!
Hơn nữa… đồng hồ đếm ngược trên đầu tôi thật sự đã dừng lại rồi!
Bình luận cũng reo hò rộn ràng theo.
【Tuyệt vời! Cuối cùng nữ phụ cũng phát hiện ra anh trai cũng có thể giúp cô ấy kéo dài thời gian rồi~】
【Ôi trời đất ơi, anh trai lại lén theo nữ phụ đến cảng thành! Định nhân lúc người ta yếu lòng mà chen vào à? Thấy mùi “nam phụ u ám” rồi đó nha~】
【Hôm qua nam chính và nữ chính say rượu rồi hôn nhau say đắm đó. Nữ phụ bé nhỏ ơi, đừng thích đồ cặn bã nữa! Quay đầu nhìn anh trai xem, chẳng phải tốt hơn nam chính cả trăm lần sao?】
Tôi khựng lại một nhịp.
Quay đầu đối diện với ánh mắt đen sâu hun hút của Phó Kim Yến.
Không hiểu sao lại có cảm giác như mình bị ánh mắt đó khóa chặt.
Anh không còn khoác bộ vest chỉn chu thường ngày.
Mặc áo khoác LoroPiana và quần dài thoải mái, một tay đút túi quần.
Nhìn bớt đi vẻ lạnh lùng xa cách thường thấy.
“Đầu gối sao vậy? Tống Văn Châu bắt nạt em à?”
Ánh mắt Phó Kim Yến dừng lại ở đầu gối sưng đỏ của tôi.
Tôi khẽ ho một tiếng, ấp úng: “Ừm, nói chung là… khó nói rõ.”
“Em sắp bay về Kinh thị rồi…”
Thật không biết phải mở lời thế nào.
Dù sao mấy hôm trước tôi còn cãi nhau với anh, bảo anh đừng can thiệp vào chuyện tôi nữa.
Giờ mà nói “sau này ngày nào em cũng phải dính lấy anh để giữ mạng”…
Tôi sợ anh nghĩ tôi bị điên mất.
Phó Kim Yến cúi xuống nhìn đôi giày cao gót 10cm tôi đang đi và gót chân bị trầy đỏ.
Không hỏi thêm gì nữa.
“Em mua vé gấp, chắc là hạng phổ thông đúng không?”
“Anh chỉ đoán thôi, đừng nghĩ nhiều, anh không theo dõi em đâu.”
“Anh cũng về Kinh thị, tiện đường. Lát nữa đi cùng máy bay riêng với anh nhé?”
“Hôm qua đã xảy ra chuyện gì? Sao em lại thành ra thảm hại như thế này.”
Tôi ngây người nhìn anh, mắt bỗng thấy cay cay.
“Em nên trả lời câu hỏi nào trước đây?”
“…”
“Ôn Sơ Dư.”
“Đừng khóc.”
“Anh không có ý tra hỏi em, không muốn nói thì thôi.”
“Giờ để anh bế em lên xe, xử lý vết thương trước đã.”
6
Sau khi về lại Kinh thị.
Mẹ tôi lập tức sai ba tôi hẹn gặp ba của Tống Văn Châu để bàn chuyện hủy hôn.
Tiền sính lễ, trang sức, vàng bạc được hoàn trả ngay tại chỗ.
Tâm trạng tôi bị đè nén bao lâu, cuối cùng cũng nhẹ nhõm phần nào sau khi biết cuộc hôn nhân sắp đặt đã chấm dứt.
Vì hai nhà vẫn còn một số hợp tác làm ăn, nên chuyện hủy hôn chưa được công bố chính thức.
Chỉ là… tôi lại chẳng gặp được Phó Kim Yến suốt một thời gian dài.
Không biết anh có phải đang cố tình tránh mặt tôi không.
Hôm đó, tôi phát hiện ra một chuyện — khi được Phó Kim Yến ôm, thời gian đếm ngược của tôi tăng lên ba tháng.
Nhiều hơn rất nhiều so với lúc ở bên Tống Văn Châu.
Tôi không kìm được, hét lên một câu.
“Á á á! Phó Kim Yến, sau này ngày nào em cũng muốn ôm anh!”
Phó Kim Yến khựng lại, nét mặt nghiêm túc buông tôi ra.
“Tống Văn Châu anh ta…”
Anh mím chặt môi, như đang cố nén một điều gì đó.
“Không nói chuyện đó nữa, lần trước vì chuyện này mà em còn giận dỗi với anh.”
“Em vì cãi nhau với hắn ta nên mới nói vậy?”
“Em muốn anh làm kiểu 2+1 à?”
Trên đường ra sân bay, khí thế của anh ấy thấp đến mức đáng sợ.
Tôi chưa từng thấy Phó Kim Yến như vậy, không dám mở miệng nói câu nào.
Ban đầu còn định kể cho anh nghe chuyện sắp hủy hôn, nhưng cuối cùng cũng nuốt lại.
Bình luận như đọc được suy nghĩ tôi đang nhớ lại hôm đó, liên tục hiện lên.
【Dư Bảo ơi, anh trai ghen rồi đó! Cứ tưởng em lấy anh ấy ra chọc tức Tống Văn Châu nên mới nghĩ đến anh ấy.】
【Ảnh khao khát “nhân cơ hội mà chen vào” lắm luôn! Đêm nào cũng phải nghe giọng em mới ngủ được đó nha~】
【Tình tiết nữ phụ thay đổi rồi! Tuyệt vời! Tui thích xem nữ phụ với anh trai lắm!】
【Chuẩn luôn! Nữ phụ với anh trai đúng là cặp đôi hoàn hảo, còn hay hơn cả tuyến chính của nam nữ chính nữa!!】
【Anh trai dạo này đi làm không tập trung nổi, ký văn bản mà còn ký nhầm mấy lần: “Tôi đồng ý làm người 2+1 của em” — tôi cười xỉu.】
Tôi đọc mà cứ đơ đơ.
Nghĩ bụng, thì ra Phó Kim Yến cũng kiểu kiêu ngầm đấy chứ.
Đã vậy, vì anh cho tôi nhiều thời gian hơn, thì tôi chủ động một chút cũng được.
Vả lại cũng đến lúc cần kéo dài thời gian đếm ngược rồi.
Khóe môi tôi bất giác nhếch lên, lập tức đăng một story chỉ cho mình anh ấy thấy.
【Tâm trạng tệ ghê, muốn gọi một anh mẫu nam tới dỗ dành một chút, có ai giới thiệu không? Cần biết nghe lời, chủ động ấy.】
Hề.
Tôi không tin Phó Kim Yến không mắc câu!