Chương 4 - Đêm Nào Chờ Đợi Tử Vong

Lý Quỷ bất ngờ bước đến đứng cạnh Xuân Hương, ra vẻ chẳng sợ ai:

“Nói đấy, thì sao?

Bọn mày định giết người chắc?”

“Ai dám chắc nếu tất cả im lặng, Cố Trạch sẽ thực sự tha cho chúng ta?”

“Vậy thì…

Bọn mình cũng nói luôn đi.”

Lúc này, từng nhóm bắt đầu có người tỏ ý: nếu một nhóm nói, thì nói hết cho xong.

“Đinh đoong~”

Từ loa vang lên tiếng cười nhọn hoắt của Cố Trạch.

“Đến giờ rồi!”

Xuân Hương sợ có người cướp mất công lao, quả nhiên là người đầu tiên mở lời.

“Hôm tốt nghiệp, tôi tận mắt thấy Trì Mộc Tuyết bước ra từ văn phòng thầy chủ nhiệm.

Lúc vào còn vui vẻ, lúc ra thì…”

“Tôi cũng thấy!”

Lý Quỷ sợ Xuân Hương giành hết phần kể, vội vàng chen vào:

“Lúc Trì Mộc Tuyết ra, mắt cô ấy ngấn nước.

Chắc chắn là bị lão chủ nhiệm đó giở trò!”

Không khí chết lặng.

Tôi còn nghe rõ cả tiếng kim đồng hồ trên tay mình đang tích tắc quay.

Một nam sinh nín thở, gan dạ lên tiếng hỏi:

“Cố Trạch, cậu vẫn ở đó chứ?”

Đột nhiên, kèm theo âm thanh đồ vật vỡ nát, trong loa vang lên tiếng cười điên dại.

Một bạn nữ đứng gần loa bị dọa phát khóc, hét lên một tiếng rồi co người rút lui vào góc tường phía sau lớp.

Lý Quỷ nhìn chăm chăm vào chiếc loa.

Mặt cậu ta dù hoảng sợ nhưng miệng vẫn không chịu nhường.

“Xem ra Trì Mộc Tuyết thực sự yêu cậu rồi, Cố Trạch.

Cô ấy không chịu nổi việc bị lão già ghê tởm kia chạm vào, nên mới nhảy lầu tự tử.

Cậu như vậy cũng đủ mãn nguyện rồi còn gì.”

Lời của Lý Quỷ khiến Cố Trạch thêm nổi giận.

Loa bắt đầu phát ra những tiếng “xẹt xẹt” chói tai.

Nồng độ khí độc trong không khí cũng đột ngột tăng lên.

Tiểu Mẫn không chịu nổi nữa, ngã dựa vào tường rồi ho ra một ngụm máu tươi.

“Cố Trạch, đừng chỉ nghe mỗi hai người bọn họ.

Nếu tôi nhớ không nhầm, hôm Trì Mộc Tuyết phát bằng cho cả lớp, váy cô ấy không hề bị nhàu.”

Lý Quỷ nói quá đà, thật sự khiến Cố Trạch nổi cơn điên, chẳng có lợi cho ai cả.

Tôi vội lên tiếng:

“Hơn nữa, trên mặt và cánh tay Trì Mộc Tuyết cũng không có vết thương gì.

Tôi…”

Chưa kịp nói hết câu, Xuân Hương đã đẩy tôi ra, chỉ tay thẳng vào mặt tôi.

“Thế thì càng chứng minh điều đó còn gì.”

Cô ta còn dám tỏ ra đắc ý.

Tôi không hiểu:

“Chứng minh điều gì?”

“Hừ.

Chứng minh Trì Mộc Tuyết là tự nguyện hiến thân!

Cô ta biết cách phối hợp với đàn ông, nên cơ thể và quần áo mới không hề có dấu vết bị ép buộc.”

“Huống hồ… chuyện làm đàn ông thỏa mãn…”

Xuân Hương nhìn về phía loa, rõ ràng đang cố tình nói cho Cố Trạch nghe:

“Đâu nhất thiết phải cởi đồ mới làm được…”

8

Lại thêm một đợt im lặng bao trùm.

Không ai trong lớp dám nói thêm lời nào.

Xuân Hương và Lý Quỷ dán mắt mong chờ Cố Trạch sẽ thả họ đi.

Mọi người cũng đang chờ xem thái độ của Cố Trạch.

“Ở ngăn bàn cuối lớp, bên trái, có hai viên thuốc màu trắng.

Hai người các cậu uống vào thì có thể giải được khí độc…”

Chưa đợi Cố Trạch nói hết câu, Lý Quỷ và Xuân Hương đã xô đẩy nhau lao về phía cuối lớp.

Xuân Hương sức yếu hơn, bị Lý Quỷ húc mạnh một cái, loạng choạng ngã.

Cô ta đụng ngã một chiếc bàn học.

Ngoài dự đoán của mọi người, từ trong bàn lăn ra chậm rãi một viên thuốc trắng.

Gầy là người gần chiếc bàn nhất.

Cậu ta liếc nhìn cậu con trai bên cạnh một cái.

Ngay lập tức hai người lao vào nhau, giằng co quyết liệt.

Tôi trước giờ không biết Gầy lại có sức mạnh đến thế.

Từng cú đấm của cậu ta giáng xuống mặt đối phương, không chút nương tay.

Có một cô gái thấy vậy bèn rón rén định nhặt viên thuốc lên.

Nhưng Gầy không cho cô ta cơ hội.

Cậu ta đá mạnh vào ngực cô gái.

Cô ho sặc máu, phun thẳng vào mặt Gầy.

Gầy liếm môi một cái, như thể tận hưởng mùi máu, rồi nuốt viên thuốc trắng vào.

Nam sinh và nữ sinh kia nằm bất động dưới sàn.

Đúng lúc đó, dòng bình luận lại hiện lên.

“Trong lớp vẫn còn thuốc trắng đấy.”

“Xem ai may mắn nào?”

“Số lượng thuốc ít lắm, không đủ chia đâu.”

Ngay lập tức, âm thanh lộn xộn vang khắp lớp.

Bàn ghế bị hất đổ, tiếng la hét và va chạm hỗn loạn.

Hai mươi mấy người xô đẩy, cấu xé nhau.

Mùi máu không mấy chốc đã tràn ngập khắp không gian.

Tôi che chắn cho Tiểu Mẫn, nhân lúc hỗn loạn lấy chai nước khoáng cho cô ấy uống một ngụm.

Rồi vội vàng nhúng ướt tay áo mình, giấu phần nước còn lại đi.

Tôi có cảm giác mọi chuyện chưa thể dừng lại ở đây.

Sẽ còn điều gì đó nữa, nguy hiểm hơn.

Lý Quỷ đứng bên cạnh phá lên cười.

Cậu ta khoanh tay đứng nhìn các bạn học giành giật như thú hoang.

Những người đoạt được thuốc và những người không kịp có được viên nào, cuối cùng đều im lặng.

Có người đau đến nghiến răng nghiến lợi.

Có người vội vàng nuốt vội viên thuốc vào miệng.

Cũng có người tham lam nuốt một lúc hai viên.

Loa phát ra tiếng một lần nữa.

Giọng Cố Trạch giờ nghe đầy kích động:

“Không ngờ đấy, thật không ngờ.

Tụi mày tụ lại với nhau, còn kịch tính hơn cả trong tưởng tượng của tao.”