Chương 3 - Đêm Động Phòng Bị Đoạt Mất

Mẹ ta ra đi rồi. Ta không muốn bà đi, nhưng ta biết không thể giữ bà lại.

Mẹ nói từ nay về sau Chiêu Chiêu tỷ tỷ là tỷ tỷ ruột của ta, còn Tề Vực là A huynh của ta. Từ giờ họ là những người ta trân trọng nhất trên đời.

Ta đã nhớ, vì ta luôn nghe lời mẹ.

Bà lão ở nhà bên nói với chúng ta, dạo này ở đầu thôn thường xuất hiện mấy gã đàn ông hung dữ.

Nghe nói bọn chúng chuyên bắt những cô gái trẻ đem bán, nếu không bán được thì sẽ moi tim gan của họ.

Bà dặn chúng ta phải cẩn thận, không được đi lung tung.

Tỷ tỷ phải ra chợ bán bánh hoa quế kiếm tiền, trước khi đi tỷ ấy dặn chúng ta phải ngoan ngoãn ở nhà.

Nhưng Tề Vực đã bệnh mấy ngày nay rồi, hôm nay lại sốt cao không hạ, nằm trên giường mê man, miệng liên tục gọi mẹ.

Hắn luôn tỏ ra mạnh mẽ, chỉ khi bệnh tật mới trở nên yếu đuối như đứa trẻ, nhìn hắn như vậy… ta thật sự lo lắng.

Ta biết trên ngọn núi phía sau thôn có một loại thảo dược, hồi nhỏ khi ta bệnh, mẹ ta thường lên đó hái về, nghiền thành bột, hòa vào cháo trắng. Ta ăn xong rồi ngủ một giấc, bệnh sẽ khỏi.

Tề Vực lại mơ màng khóc gọi mẹ, mắt nhắm chặt mà nước mắt vẫn lăn dài trên gối.

Ta nhìn hắn, thở dài, rồi với tay mở chốt cửa đã đóng kín.

Những chuyện xảy ra sau đó ta không nhớ rõ, chỉ biết rằng khi ta sợ hãi nhất, chính Chiêu Chiêu tỷ tỷ đã đến.

“Hoài An, lát nữa A tỷ sẽ đi đánh lạc hướng bọn chúng, còn muội thì phải chạy về hướng nhà. Chạy thật nhanh, không được dừng, không được quay đầu lại, nhớ chưa?”

Ta vừa khóc vừa lắc đầu:

“Nhưng A tỷ…”

“Muội không nhớ lời mẹ dặn trước lúc lâm chung sao? Mẹ bảo muội phải coi ta như tỷ tỷ ruột, phải luôn nghe lời ta. Giờ muội không muốn nghe lời nữa sao?”

“Hu hu hu… ta nghe lời, A tỷ, ta nghe lời. Nhưng A tỷ, ta lo cho tỷ.”

“Hoài An ngoan, muội về nhà trước đợi A tỷ, khi A tỷ về, sẽ hấp bánh hoa quế cho muội ăn.”

Chiêu Chiêu tỷ tỷ thất hứa rồi, tỷ ấy đã không trở về.

“Hà Hoài An, tại sao ngươi không nghe lời A tỷ, tại sao lại chạy lung tung?”

“A tỷ là đi cứu ngươi, tại sao chỉ có ngươi trở về?”

Đ/ọc= full tại Page Mỗ?i ngày chỉ-muốn làm_c[á; muố,i

“Tại sao ngươi lại bỏ mặc nàng?”

“ Tại sao ngươi lại để nàng làm mồi nhử để đổi lấy mạng cho ngươi? Ngươi thật sự là kẻ vô tình, tham sống sợ chết đến thế sao?”

“A tỷ là người thân duy nhất của ta, vậy mà ngươi đã hại nàng. Hà Hoài An, ngươi nợ A tỷ một mạng, ta muốn ngươi trả lại.”

“… Được.”

“Ngươi nghĩ chỉ cần chết là xong sao? Ta muốn ngươi phải mang theo sự hối hận và dằn vặt, sống trong đau khổ như ta.”

“Được.”

Sau này ta mới biết, Tề Vực là hoàng tử, mẫu thân có thân phận thấp hèn. Từ nhỏ hắn và Chiêu Chiêu tỷ tỷ đã phải chịu nhiều khổ nhục.

Sau khi mẫu thân qua đời, các phi tần trong hậu cung bài xích, đẩy huynh muội họ ra khỏi cung, đưa về vùng quê nghèo khổ, hẻo lánh này.

Thì ra, hắn thật sự là một công tử quyền quý.

Về sau, Thái phó trong cung đến đón Tề Vực trở về.

Ta không biết trong cuộc chiến đoạt vị kia, Tề Vực, chỉ là một quân cờ tranh quyền, đã phải chịu bao nhiêu gian khổ để ngồi lên ngai vàng.

Cũng không biết, sau này để nhổ sạch thế lực của bọn quan lại trong triều, tay hắn đã dính bao nhiêu máu.

Ta chỉ biết rằng, từ đó đến nay, dường như chưa bao giờ thấy hắn cười nữa.

08

Ta có lẽ đã mê man rất lâu, mơ thấy rất nhiều chuyện cũ, đến khi tỉnh lại thì nghe nói Hoàng thượng đã tìm kiếm nhiều năm, và mấy ngày trước quận chúa Nam An đã trở về.

Tìm kiếm nhiều năm? Quận chúa Nam An?

…Chiêu Chiêu tỷ tỷ!!

Ta vội xuống khỏi giường, chân còn yếu nên bước đi lảo đảo, đứng không vững, nhưng vẫn cứ loạng choạng chạy ra ngoài. Khoảng cách từ giường đến cửa không xa, mà ta ngã đến mấy lần, may mà cuối cùng Trường Doanh mở cửa bước vào, đỡ ta đứng dậy.

“Hoài An, cuối cùng nàng cũng tỉnh rồi, cảm thấy thế nào?”

“Ta không sao, Trường Doanh. Quận chúa Nam An đâu? Mau dẫn ta đi gặp…”

“Hoài An!”

Ta còn chưa kịp nói hết lời, thì bên ngoài có tiếng gọi ta. Ta ngẩng đầu, nhìn qua vai Trường Doanh, khi thấy người đến là ai, cả người ta sững lại.

“A tỷ?”

Một hàng nước mắt không kiểm soát được chảy dài trên mặt ta, rồi hai hàng, ba hàng… Ta run rẩy, ôm chặt lấy người trước mặt.

“Đừng khóc nữa, Hoài An, muội còn đang bệnh đấy.”

Ta đưa tay lau nước mắt:

“Ta không sao, chỉ là cảm lạnh, A tỷ đừng lo.”

“Nhưng mấy ngày nay ta đến thăm muội hai lần, mà muội đều mê man, sao lại bệnh nặng đến thế này?”

Chiêu Chiêu tỷ tỷ quay lại nhìn Tề Vực đứng phía sau:

“A Vực, Thái y đã nói gì?”

Lúc này ta mới để ý rằng Tề Vực cũng có mặt.

“Thái y… cũng chỉ nói là cảm lạnh thôi. A tỷ, đứng gần cửa lạnh, chúng ta vào trong ngồi đi.”

“Ngươi nhớ dặn dò Thái y, bảo họ cẩn thận hơn một chút, dù chỉ là cảm lạnh, nhưng nếu để lại di chứng thì khó mà chữa khỏi.”

Chiêu Chiêu tỷ tỷ vừa nói vừa cởi chiếc áo khoác dày trên vai, khoác lên người ta, Tề Vực chỉ khẽ đáp lại mà không nói thêm gì.

Chúng ta ngồi cùng nhau rất lâu, ta mới biết Chiêu Chiêu tỷ tỷ những năm qua đã chịu nhiều khổ cực.

Năm đó tỷ bị bắt đi, bị bọn cướp bịt mắt, ép đi gần nửa tháng trời. Dù sau đó may mắn trốn thoát, nhưng tỷ bị thương rất nặng.

Vì suốt hành trình bị bịt mắt, không phân biệt được phương hướng, nên bị lạc vào một ngôi làng hẻo lánh, không ai biết đến.

Tỷ ấy đi hỏi thăm khắp nơi nhưng không có thông tin, chỉ có thể dựa vào trí nhớ mà ăn xin, nhưng càng đi càng lạc xa.

Trên đường đi, tỷ không may trượt chân ngã xuống vực, khi tính mạng chỉ còn trong gang tấc, tỷ được một thư sinh đi ngang qua cứu.  Nhưng do va chạm ở đầu nên tỷ ấy đã mất đi một phần ký ức.

Những năm qua tỷ đã sống cùng người thư sinh ấy. Thư sinh đó đối xử với tỷ rất tốt, hai người đã kết hôn, và dưới sự chăm sóc tận tình của người đó, tỷ từ từ tìm lại ký ức.

Nhưng khi đó Tề Vực đã là Hoàng đế, trong cung canh phòng nghiêm ngặt, tin tức của tỷ không thể truyền vào trong.

Lúc ấy, trùng hợp người thư sinh phải đến kinh thành dự kỳ thi mùa xuân hai người liền cùng bàn bạc đi chung, mấy ngày trước vừa mới đến kinh đô.

Ta ngồi một bên nghe, trong lòng ngổn ngang trăm mối khi biết tỷ tỷ đã phải chịu nhiều khổ đau.

Chiêu Chiêu tỷ tỷ có lẽ đã nhìn thấu tâm tư của ta, nhẹ nhàng an ủi:

“Hoài An, tai họa rồi sẽ dẫn đến phúc lành. Nếu không có chuyện này, ta cũng không thể gặp được Minh lang. Có những chuyện vốn đã do trời định sẵn, chúng ta không thể tránh khỏi.”

Tề Vực ngồi bên cạnh xen vào:

“Cũng chẳng biết tên đó có thực sự đối xử tốt với A tỷ hay không.”

“A Vực, không được vô lễ. Mạng ta là do Minh lang cứu, hắn đối xử với ta rất tốt, ta cũng thật lòng yêu hắn.”

Tề Vực bĩu môi, trong lòng có lẽ vẫn còn cả ngàn điều không hài lòng về người đó, nhưng cũng không nói thêm gì nữa.

Chiêu Chiêu tỷ tỷ tiếp tục kể:

“Vậy còn hai người, đã nhiều năm trôi qua các ngươi cũng đã trưởng thành rồi. Có gặp được ai khiến lòng mình rung động chưa?”

Ta đặt miếng bánh hoa quế mà tỷ tỷ vừa mang đến xuống, nhìn về phía Trường Doanh đang đứng không xa, rồi lại thu ánh mắt về.

“A tỷ, ta đã thành thân rồi.”

“Thành thân rồi? Hoài An của ta đã thành thân rồi!”

Chiêu Chiêu tỷ tỷ từ ghế đứng dậy, nắm lấy tay ta, trong mắt không giấu được niềm vui mừng.

“Là công tử nhà nào, giờ có đang ở trong cung không? Mau đưa đến để ta xem thử.”

Ta mỉm cười gật đầu:

“Có ở đây.”

Dường như quên hết bệnh tật, ta bước nhanh về phía Trường Doanh, nắm lấy tay hắn, dẫn hắn đến trước mặt tỷ tỷ.

“A tỷ, đây là phu quân của ta, tên gọi Trường Doanh.”

Trường Doanh quỳ xuống theo lễ nghi:

“Nô tài Trường Doanh, bái kiến Nam An quận chúa.”

Trên người Trường Doanh vẫn là bộ trang phục đồng nhất của các thái giám trong cung.

A tỷ thoáng sững lại một chút, nhưng nhanh chóng lấy lại thần thái, đưa tay đỡ Trường Doanh đứng dậy.

“Mau đứng lên, không cần đa lễ như vậy. Ngươi đã cưới Hoài An làm thê tử, thì hãy gọi ta một tiếng A tỷ như nàng ấy.”

“A tỷ? Chỉ là một kẻ thái giám, hắn cũng xứng sao?”

Tề Vực từ trên ghế đứng dậy, khuôn mặt lạnh lùng nhìn ta và Trường Doanh. Bầu không khí đang vui vẻ bỗng chốc bị lời nói của Tề Vực làm cho lạnh ngắt.

Ta siết chặt tay Trường Doanh, nhìn chằm chằm vào Tề Vực mà không nói lời nào.

Trường Doanh là phu quân của ta.

Khi chúng ta thành thân, không có cha mẹ tác hợp, cũng không có mai mối, không ai chúc phúc cho chúng ta sống đến đầu bạc răng long, quỳ bái cha mẹ cũng chỉ là trước một cái ghế trống rỗng.

Trước khi qua đời, mẹ ta đã gửi gắm ta cho Chiêu Chiêu tỷ tỷ, người thân cận nhất của ta trên đời này.  Ta chỉ muốn chia sẻ niềm vui này với tỷ, chỉ muốn nghe một lời chúc thật lòng cho hôn sự của chúng ta.

Nhưng Tề Vực, hắn dường như chỉ vui khi phá vỡ những khoảnh khắc ấm áp đó.

Ta không hiểu, rõ ràng Chiêu Chiêu tỷ tỷ đã trở về, tại sao hắn vẫn luôn nhìn ta không thuận mắt, nhất định phải công khai làm nhục ta và Trường Doanh.

“A Vực, ai cho phép ngươi nói chuyện như vậy? Theo cách ngươi nghĩ, lẽ nào ta cũng phải quỳ lạy ba lần, gọi ngươi là Hoàng thượng? Nếu vậy thì ngươi cũng đừng gọi ta là A tỷ nữa, chỉ cần gọi là quận chúa thôi.”

“Ta… không có ý đó.”