Chương 1 - Đêm Đó Không Ai Quay Lại
Lần đầu tiên đến ở nhà bạn trai, nửa đêm, bạn gái cũ của anh ấy bất ngờ mở cửa xông vào phòng ngủ.
Tôi có thể rõ ràng cảm nhận được sự sững sờ của anh ấy.
Căn phòng lập tức rơi vào im lặng chết chóc.
“Tống Nguyên.” Cô ta nói với giọng nghẹn ngào, khản đặc đến mức không ra hơi.
Nhưng anh lại như chẳng có chuyện gì xảy ra, giọng điệu bình tĩnh: “Ra ngoài.”
1
“Rầm!”
Cánh cửa như dự đoán bị đóng sầm lại, âm thanh vang vọng mãi trong đêm yên tĩnh.
Tôi nghe thấy giọng mình nghèn nghẹn hỏi:
“Sao cô ta lại biết mật khẩu cửa nhà anh…?”
Tống Nguyên ngừng một lát, tiếp tục hôn tôi, giọng nhỏ đến mức gần như không nghe thấy:
“Chia tay rồi… quên chưa đổi…”
“Vậy à.” Tôi vô thức nghiêng mặt né tránh sự đụng chạm của anh.
Anh ngẩn người, dùng tay xoay mặt tôi lại, ngón tay nhẹ nhàng vuốt qua da tôi, chậm rãi nói như đang trấn an:
“Thật đấy.”
Đối diện với đôi mắt đen thăm thẳm, không mang chút dục vọng nào của anh, tôi nhất thời không thể nói gì.
Trong cơn bối rối, tôi lại nhớ đến Thẩm Băng – bạn gái cũ của anh – người vừa rời đi.
Chiều nay, cô ta cố tình gửi tin nhắn quấy rối cho tôi:
“Anh ấy chỉ là thứ tôi không cần nữa. Cô tin không, tôi chỉ cần ngoắc tay, anh ấy sẽ quay lại ngay.”
Lúc đó Tống Nguyên đang ngồi ngay bên cạnh tôi, đọc được tin nhắn ấy mà sắc mặt vẫn thản nhiên, như thể người ta nói không phải là anh.
Ngược lại, chỉ có mình tôi âm thầm tức giận.
Không phải vì sợ Tống Nguyên bị cướp mất — tôi không đến mức vì lời khiêu khích vô căn cứ của người yêu cũ mà ghen tuông hay nghi ngờ tình cảm giữa tôi với anh.
Chỉ là thấy có chút tủi thân.
Và… xót xa cho anh.
Tôi còn định nói gì đó thì Tống Nguyên đột nhiên cúi người lại gần, không nói không rằng mà hôn lên môi tôi, giọng khàn khàn, mơ hồ xen chút dụ dỗ:
“Vợ à… tối nay, đừng về nữa.”
Tống Nguyên vốn là người lạnh lùng, đến chuyện hôn nhau giữa chúng tôi còn hiếm hoi, vậy mà đây là lần đầu tiên anh gọi tôi là “vợ” bằng giọng thân mật như thế, cũng là lần đầu tiên chủ động ngỏ ý gần gũi với tôi — tôi đã không từ chối.
Không ngờ, lại bị Thẩm Băng bắt gặp.
Khi đó cả khuôn mặt cô ta trắng bệch, nhìn qua còn có chút đáng thương.
Thế nhưng Tống Nguyên suốt cả lúc đó lại không nhìn cô ta lấy một lần.
Là không dám nhìn…
Hay là… không nỡ nhìn?
Một tiếng “rầm” vang lên bên tai, kéo tôi trở về thực tại.
Theo sau đó là tia chớp rạch ngang bầu trời ngoài cửa sổ, ánh sáng hắt lên khuôn mặt lạnh lẽo của Tống Nguyên.
“Mưa rồi.” Tôi buột miệng nói.
Tống Nguyên đột ngột dừng lại, nhanh chóng ngẩng đầu nhìn ra ngoài, trong đôi mắt lạnh lùng như lóe lên điều gì đó, không rõ anh đang nghĩ gì.
Tôi ngẩn người nhìn anh.
Ở bên nhau lâu như vậy, dù anh có che giấu giỏi đến đâu, tôi vẫn dễ dàng nhận ra cảm xúc trong mắt anh.
Anh đang lo lắng.
Lo cho Thẩm Băng – người có lẽ đang dầm mưa ngoài kia.
Và anh cũng đang hối hận.
Hối hận vì tối nay đã ở bên tôi.
2
Cái lạnh lan ra từ lồng ngực, nhanh chóng trùm khắp toàn thân, đầu ngón tay tôi khẽ run lên, đột ngột đẩy anh ra.
Tống Nguyên lặng lẽ thu lại ánh mắt, nhìn về phía tôi.
Trong mắt anh, tôi thấy hình ảnh mình – thảm hại và rối bời. Tôi cúi đầu:
“Anh ra ngoài trước đi, em muốn thay đồ.”
Trên mặt anh hiện lên vẻ phức tạp, nhưng cũng không nói gì, chỉ lặng lẽ bước ra.
Dọn dẹp xong, tôi bước ra khỏi phòng ngủ, vừa vặn thấy Tống Nguyên cầm một chiếc ô trong tay, tay còn lại thì liên tục gọi điện, đang đứng ngay cửa.
Tiếng nhắc máy bên kia liên tục vang lên: “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được…”
Trên gương mặt anh, sự lo lắng và bồn chồn ngày càng hiện rõ.
Tôi ngơ ngác nhìn theo, không để ý dưới chân vấp phải thứ gì đó, đầu gối đập mạnh vào góc bàn, va đến mức xương như vỡ ra, đau điếng người.
Không muốn để Tống Nguyên phát hiện, tôi cố nén đau, nhanh chóng ngồi xuống ghế sofa bên cạnh.
Nghe thấy tiếng động, Tống Nguyên hơi do dự quay đầu lại, nhìn thấy tôi, môi anh mím chặt, rất lâu sau mới lên tiếng:
“Trời mưa to quá, lúc cô ấy ra ngoài tinh thần không ổn định lắm, anh không thể để cô ấy gặp chuyện được.”
Cơn đau nhói từ đầu gối lan ra toàn thân, tôi cắn môi, lời van xin suýt trào ra khỏi miệng:
“Đừng đi… được không?”
“Xin lỗi, Đường Mẫn.” Anh không hề do dự.
Mấy sợi dây trong đầu tôi như bị kéo căng đến mức gãy rụng từng cái một.
Lòng tự trọng vốn mong manh cuối cùng cũng sụp đổ. Tôi khó nhọc đứng lên, tập tễnh bước tới, nước mắt lập tức làm nhòe tầm nhìn.
“Tống Nguyên, đúng là anh nên nói xin lỗi với tôi.”
Tôi hít một hơi thật sâu, vội vàng dùng mu bàn tay lau nước mắt:
“Đã không quên được cô ta, thì sao còn đến với tôi?”
“Chỉ là tạm bợ thôi sao? Hay là tìm vui lúc trống trải?”
Khi nói đến chữ “tìm vui”, giọng tôi đã bắt đầu nghẹn lại.
Nhưng tôi vẫn ngẩng đầu nhìn anh, cố chấp muốn có được một câu trả lời, dù đã biết trước kết cục. Thế nhưng thân thể tôi lại chao đảo, đổ sụp xuống.
Tống Nguyên kịp thời đỡ lấy eo tôi:
“Chân em sao thế?”
Tôi nhìn anh, không đáp.
Sắc mặt Tống Nguyên tối lại, không nói lời nào, bế bổng tôi lên, đặt xuống ghế sofa.
Anh lấy hộp y tế trở lại, từ tốn kéo ống quần tôi lên, cử chỉ cẩn thận khiến tôi thoáng ngẩn người.
Đầu gối bên phải đã sưng to, còn có một mảng trầy khá lớn, máu đỏ thẫm theo đường cong bắp chân chảy xuống, nhìn mà phát hoảng.
Tôi cũng không ngờ lại nghiêm trọng đến vậy.
Lông mày Tống Nguyên nhíu lại càng sâu, anh lấy dung dịch sát trùng ra, giọng khàn khàn:
“Ráng chịu chút.”
Giây tiếp theo, đầu gối bỗng lạnh toát, đau đến mức tôi siết chặt tay anh theo phản xạ, móng tay gần như bấm sâu vào da thịt anh.
Tống Nguyên không kêu tiếng nào, mặc tôi bấu lấy.
Khó khăn lắm mới sát trùng xong, anh lấy ra một tuýp thuốc mỡ, nhưng nhìn là biết đã gần hết.
“Anh xuống dưới mua thêm.” Anh đứng dậy.
Tôi vội nắm lấy tay anh, vành mắt đỏ hoe.
Anh khựng lại, hàng mi dài khẽ rũ xuống, ánh mắt dịu lại:
“Hiệu thuốc ở ngay dưới lầu, nhiều nhất mười phút, anh quay lại liền.”
3
Ba phút, năm phút…
Mười phút…
Lúc nhìn lại điện thoại, tôi phát hiện mình đã đợi gần ba tiếng đồng hồ.
Đầu gối từ lâu đã đau đến mức mất cảm giác.
Cổ họng đột nhiên khô rát, ly nước đặt ngay gần đó.
Tôi nhấc đầu gối lên, từng động tác chậm chạp, cứng nhắc, việc tưởng đơn giản vậy mà tôi phải mất gần ba phút mới nhích tới được.
Cuối cùng cũng bưng được ly nước, uống ừng ực từng ngụm, mới phát hiện nước Tống Nguyên rót trước khi đi giờ đã nguội lạnh hoàn toàn.
Chắc… đợi thêm chút nữa.
Đợi thêm chút nữa thôi.
Khi một tiếng nữa trôi qua tôi bắt đầu liên tục gọi điện, nhắn tin cho Tống Nguyên.
Anh không bắt máy. Cũng không trả lời.
Trong mắt tôi dần dần hiện lên sự trống rỗng, lạnh lẽo.
Không biết đã qua bao lâu, tôi nhận được tin nhắn quấy rối từ Thẩm Băng.
Là hai đoạn chữ và một tấm ảnh chụp Tống Nguyên trong bếp khách sạn đang nấu trà gừng.
Trong ảnh, tóc và áo anh đều ướt sũng.
Rõ ràng anh đã mang theo ô, mà người vẫn ướt hết.
Nhìn thì thê thảm, vậy mà ánh mắt và nét mặt trong ảnh lại nhẹ nhàng, yên ổn đến lạ.
“Anh ấy nói trước giờ chưa từng chạm vào cô…”
“Ha, lúc đó tôi và anh ấy vừa mới bên nhau…”
4
Tống Nguyên trở về lúc đã ba giờ sáng.
“Cạch!” Một tiếng vang nhẹ, đèn tường ở cửa lập tức bật sáng. Ánh đèn vàng mờ rọi xuống, chiếu lên gương mặt tái nhợt, lãnh đạm của anh.
“Sao em còn chưa ngủ?” Anh thấy tôi ngồi thẫn thờ trên ghế sofa, dường như có chút ngạc nhiên.
Tay tôi đang nắm chặt điện thoại khẽ khựng lại, lặng lẽ nhìn anh.
“Anh đi xếp hàng mua bánh phô mai về, để mai mình ăn sáng.”
Anh giơ giơ cái hộp trong tay, điềm nhiên cất vào tủ lạnh, “Em biết mà, tiệm đó chỉ mở vào nửa đêm, xếp hàng cũng khó.”
Giọng điệu vẫn thản nhiên như thường, như thể chẳng có chuyện gì xảy ra.
Thấy tôi không nói gì, Tống Nguyên khẽ nhíu mày, từ từ bước đến gần ghế sofa.
“Sao vậy?”
Anh nhìn tôi một lúc lâu, rồi nhẹ nhàng nâng chân tôi đặt lên đùi mình, cúi đầu kiểm tra kỹ lưỡng, “Đầu gối còn đau không?”
Từ góc độ này, tôi có thể thấy rõ mái tóc đen của anh phủ xuống sau gáy, óng ả mềm mại.
Trông như vừa gội, vừa sấy xong.
Những lời của Thẩm Băng lúc nãy lại ùa về bên tai, chua chát và kiêu căng, như đang nổ tung bên tai tôi.
Nhục nhã, ê chề, tức giận — tất cả đồng loạt đập tan mọi phòng bị trong tôi.
Tôi cố gắng kìm nén cơ thể đang run rẩy, rút chân khỏi người anh, cố tình né tránh sự thân mật đó.
Tống Nguyên sững người trong giây lát.
“Muộn rồi, đầu gối em bị thương, tạm thời ngủ lại sofa nhà anh một đêm. Mai em sẽ chuyển tiền thuê chỗ ở cho anh.”
Ánh mắt Tống Nguyên cuối cùng cũng trầm xuống, gương mặt lạnh đi rõ rệt.
“Đường Mẫn, rốt cuộc em đang giận cái gì?”
“Giận?” Tôi lặp lại, ngẩng đầu nhìn anh, “Tống Nguyên, rốt cuộc tối nay anh đã đi đâu?”
Mi mắt anh khẽ run, nhưng không nhìn vào mắt tôi, “Anh đi mua thuốc cho em, rồi tranh thủ xếp hàng mua bánh.”
“Thế… thuốc đâu?”
Tống Nguyên im lặng.
“Cả tối nay em gọi cho anh năm mươi tám cuộc, nhắn một trăm lẻ năm tin nhắn.”
“Trước khi anh đi, anh rót cho em một ly nước, bảo nhiều nhất mười phút là nguội, anh về là em có thể uống.”
“Em không biết cô ta có sao không… nhưng chân em, thật sự rất đau.”
Ánh sáng trong phòng khá tối, trên mặt Tống Nguyên hầu như không có biểu cảm gì, chỉ có các đầu ngón tay đang siết lại, liên tục miết lên mép đường may quần.
Hành động này có nghĩa là anh đang rất bực — và muốn hút thuốc.
Tôi chớp mắt, cố kìm nén sự cay xè nơi khóe mắt, nhìn chằm chằm gương mặt lạnh lùng kia, cắn môi đến khi cảm nhận được vị tanh của máu mới khó khăn mở lời:
“Tống Nguyên, chúng ta chia tay đi.”
Gần như ngay lập tức, Tống Nguyên siết lấy tay tôi, giọng trầm thấp:
“Anh không đồng ý.”