Chương 4 - Đế Tâm
Phần 8 + 9: “Tới đây.” Hắn ra lệnh cho ta.
Thành Hàn liếc nhìn đại quân phía sau Tiêu Huyền, duỗi tay ôm ta vào lòng, trên mặt mang theo nụ cười khinh thường: “Tiêu Huyền, ta nghe nói hôm nay hoàng hậu của ngươi sinh hạ hài nhi, nếu không muốn làm lỡ thời gian thì hãy nhanh chóng nói lời từ biệt.”
Sau khi bị ta vạch trần, Thành Hàn rất ít khi lộ ra vẻ mặt này với ta. Bây giờ, vì chọc tức Tiêu Huyền, cái miệng hắn lại phát huy, bàn tay rất không thành thật, hắn nắm lấy một sợi tóc của ta, đặt lên môi và hôn xuống, nhìn chúng ta thật sự rất thân mật.
Ánh sáng trong mắt Tiêu Huyền hoàn toàn tắt đi, như những vì sao rơi xuống, chỉ còn lại màn đêm, hắn cầm cung tên đến mức các khớp xương trắng bệch, hắn cho Thành Hàn ánh mắt lạnh lùng cảnh cáo một lần cuối: “Trẫm cho phép ngươi đến làm khách, nhưng trẫm không cho phép mang người của ta đi."
Thành Hàn bật cười: “Đây chỉ là cung nữ của Đại Hạ, nhưng nàng ấy cũng là người ta yêu, và là hoàng hậu tương lai của Nam Việt.”
Tiêu Huyền hết lần này đến lần khác bị hắn chọc tức, tức giận đến mức bật cườicười: "Hoàng hậu của người?"
Sau khi ra lệnh, quân của Tiêu Huyền bao vây và rút cung kiếm, phái bộ Nam Việt tuy cũng có vệ binh riêng nhưng so với người Tiêu Huyền mang đến thì không đủ. Các sứ thần lần lượt quỳ xuống trước mặt Thành Hàn, cầu xin hắn đừng can dự vào chuyện hậu cung của Đại Hạ.
"Sao ngươi lại ép ta? Ta sẽ đưa nàng ấy về. Sẽ trân trọng nàng, để nàng làm chủ hậu cung Nam Việt.”
Thành Hàn vừa nói vừa ôm chặt eo ta, lúc đang nói chuyện với sứ giả, ta nhìn thấy Tiêu Huyền ở bên kia sắc mặt lạnh lùng, giương cung tên lên cao, nhắm thẳng vào ta...
Ta bình tĩnh nhìn hắn ta kéo căng dây cung rồi thả tay, mũi tên lao đi cực nhanh, Thành Hàn bị trúng tên, cúi người xuống, các sứ thần Nam Việt xung quanh bối rối đến vây quanh, kêu gọi thái tử.
Ta và Tiêu Huyền nhìn nhau một lúc lâu, yết hầu hắn khẽ cử động, như vừa thở ra, giọng điệu dường như đã bình tĩnh lại vì biểu hiện vừa rồi của ta, giọng nói nhẹ nhàng gọi ta:
"Lại đây.”
14. Sau khi sứ thần Nam Việt rời đi, Tiêu Huyền đưa ta hồi cung, giam ta lại, không cho phép ai tới gặp.
"Tốc độ kéo tên của ta rất chậm, ngươi có thể nhìn thấy rõ ràng. Thành Hàn nhìn thấy rõ ràng, không trốn tránh, nhưng ngươi không có một chút ý định giúp hắn chặn mũi tên." Tiêu Huyền thật sự rất hài lòng. Vì biểu hiện thờ ơ đó của ta, nên cơn giận của hắn biến mất.
Hắn sờ mặt ta: “Hắn ta quá tự cho mình là đúng, nàng chỉ quan tâm đến ta thôi, sao nàng có thể thích hắn được?”
Ta không khỏi tự hỏi, yêu thích sao lại rắc rối như vậy?
Chặn mũi tên giúp người đó là thích người đó, còn nếu không chặn mũi tên, tức là thích người khác?
Trên thế giới có quá nhiều thứ mà quái vật không thể hiểu được.
"Mạnh Vu, chỉ vì hắn hứa cho nàng làm hoàng hậu, nàng liền nguyện ý đi theo hắn? Nam Việt nhỏ như vậy, làm hoàng hậu của nơi đó thì có gì tốt đâu?”
Sao không tốt? Ta chán là thiếp ở Đại Hạ rồi, sao không thể tới Nam Việt làm hoàng hậu?
Vì vậy ta bình tĩnh nói: “Những gì ngài không cho ta được, hắn đều nguyện ý cho ta.”
Tiêu Huyền tựa hồ đã nghe được câu nói đùa nào đó, "Ta vừa mới nói cho hắn biết, mũi tên đã tẩm độc, hắn muốn thuốc giải thì phải trả lại nàng. Đoán xem? "
“Hắn đã uống thuốc giải và quay trở lại Nam Việt mà không hề ngoảnh lại.”
Tiêu Huyền trên mặt không giấu được vẻ giễu cợt, ta cố gắng hiểu hắn bằng suy nghĩ của người thường, hắn nhất định cho rằng ta, với tư cách là cung phi không trốn thoát, nên xấu hổ.
Ta đang tập trung trốn thoát nhưng lại bị bỏ rơi giữa chừng, đi đâu cũng bị bỏ lại phía sau.
Nhưng là một con quái vật, trong lòng ta nhiều nhất chỉ có tiếc nuối.
Thì ra Thành Hàn cũng không phải người phù hợp với ta.
15. Việc ta trốn khỏi cung bị Tiêu Huyền ngăn chặn, bị bắt phải giữ bí mất, bất cứ ai biết được điều này đều bị nhốt lại.
Sau khi trở về cung, mỗi ngày Tiêu Huyền đều nghỉ ngơi trong cung của ta.
Thị nữ mới đến nói: “Thật may mắn vì thời gian này hoàng hậu rất mệt mỏi sau sinh, nếu không thì hoàng thượng sẽ ở bên hoàng hậu, chuyện tốt thế này làm sao rơi đến trên người Trân phi được?”
Những lời này được coi là bất kính, nhưng ta chưa bao giờ để ý đến chúng, chỉ là không hiểu sao lại lọt vào tai Tiêu Huyền, ngày hôm sau, ta không bao giờ gặp lại cung nữ đó nữa.
Tiêu Huyền thường xuyên nhìn chằm chằm ta, dùng cánh tay ôm lấy mặt ta vào lòng, nhéo ta đến phát đau, sau đó đột nhiên buông ra, nhìn chằm chằm vào mắt ta hồi lâu.
"Mạnh Vu, gần đây cách ngươi nhìn ta không đúng lắm.”
"Không đúng chỗ nào?”
Ta hỏi nhưng hắn không bao giờ trả lời mà chỉ mím chặt môi hơn.
Tiều Huyền càng lúc càng kỳ quái, khi hắn làm tình với ta, hắn luôn mở to mắt nhìn ta chằm chằm, không bỏ qua bất kỳ biểu cảm nào trên mặt ta, ta đành phải nhìn hắn từ kiên nhẫn chuyển sang cuồng nhiệt, đang quan sát biểu hiện của ta càng nhiều, vẻ mặt của hắn càng chuyển sang thất vọng.
Rồi ta ngáp dài.
"Hoàng thượng, còn làm nữa không? Ta buồn ngủ.”
Tiêu Huyền đưa tay che mắt ta lại, như thể làm thế sẽ che đi hết sự thờ ơ trong mắt ta khi nhìn hắn.
“Mạnh Vu, nàng còn yêu ta không?”
Hỏi xong, hắn không cho ta cơ hội trả lời như thường lệ mà cúi đầu hôn thật mạnh vào môi ta, quấn lấy ta, dường như chỉ bằng cách này hắn mới có đủ tự tin để nói tiếp.
Sau khi buông ta ra, Tiêu Huyền đưa tay run rẩy chạm vào đôi môi hơi sưng tấy của ta “Trẫm biết nàng đã phải chịu nhiều uất ức rồi, chuyện này sẽ sớm kết thúc. Đến lúc đó ta sẽ để nàng báo thù, chúng ta quay lại như trước, được không?”
Hắn không biết rằng có những thứ, vĩnh viễn không thể như lúc đầu được nữa, đối với quái vật Mạnh Vu, quá khứ quá nhàm chán.
16. Cha ta không biết từ đâu mà nghe được tin ta trốn khỏi cung, có lẽ ông nhớ lại tất cả những chuyện tàn nhẫn ông đã làm năm ta 11 tuổi, và rồi ông ta dẫn một nhóm đạo sĩ đi tìm Tiêu Huyền, nói rằng ta đã bị những linh hồn ma quỷ chiếm hữu.
Cần phải xua đuổi tà ma đi.
Tiêu Huyền lập tức lạnh lùng mắng cha ta: “Nếu thừa tướng nhàn rỗi quá, ta có thể phái ngươi đi trấn áp thổ phỉ.”
Sau khi mắng cha ta, chính hắn cũng có vẻ không bình tĩnh cho lắm.
Tiêu Huyền không chỉ nghỉ ngơi ở đây vào ban đêm.
Mỗi ngày hắn thức dậy bên cạnh ta, mất nhiều thời gian để thượng triều và quay lại sau khi bãi triều.
Không có đại thần nào trong triều mắng ta như trước đây, thậm chí có người còn nói rằng đáng lẽ ta phải là người ngồi ở chính điện, chứ không phải thứ muội, điều này đã nảy ra một cuộc tranh cãi.
Lần này, Tiêu Huyền hoàn toàn không để ý tới lời bọn họ nói, để cho tin đồn lan truyền, lời buộc tội thứ muội, hắn không hề mạnh mẽ đè xuống.
Trước đây hắn kể cho ta nghe một số chuyện, nói rằng để giúp hắn giành được di vật của mẫu thân quá cố, ta đã vì hắn mà bị thương và tịnh dưỡng mất nữa tháng, hắn nói rằng trước khi trở thành thái tử, hắn bị các hoàng tử khác gài bẫy và giam cầm, để giúp hắn thoát tội, ta đã thức khuya kiểm tra hồ sơ vụ án và ngất xỉu khi đến đại lao đưa cơm cho hắn.
Ta đã làm quá nhiều việc cho hắn, hắn cứ liên tục nhắc đi nhắc lại.
Cuối cùng ta ngắt lời hắn: "Thưa bệ hạ, ta nhớ tất cả những điều này."
Sắc mặt hắn tái nhợt, đôi mắt vốn bình tĩnh vốn có vẻ như đầy giông bão, nhưng hắn vẫn không ngăn cản những lời tiếp theo của ta.
"Ta làm như vậy vì ta yêu người, nhưng bây giờ tôi không còn yêu ngài nữa.”
Ta cũng không yêu ai cả, dù sao thì ta cũng không còn trái tim nữa.
Tiêu Huyền rất khó có thể tiếp nhận điều này, hắn lẩm bẩm nói: "Không thể nào, không thể nào."
Tiêu Huyền vung tay áo rời đi.
Hắn bắt đầu tìm kiếm bằng chứng cho thấy ta yêu hắn, thậm chí đến mức tự mình tạo ra nó.
Hắn nhờ người hóa trang thành sát thủ, khi kiếm đâm vào hắn, ta theo bản năng tránh xa hắn ra, tên sát thủ có lẽ không ngờ rằng ta sẽ quyết đoán như vậy nên đã nhằm vào ta – điểm yếu của Tiêu Huyền.
Nhưng tất nhiên là cuộc ám sát này thất bại rất gượng gạo.
Sau khi sát thủ rời đi, ta đi tới, nhìn cánh tay đang chảy m*u của hắn, bình tĩnh nhắc nhở: "Bệ hạ, ngài đang chảy m*u, có đau không?"
Tiêu Huyền hoàn toàn không để ý đến cánh tay đang chảy m*u của mình, hai mắt đỏ hoe, đột nhiên bật cười, nhưng trên mặt lại tràn đầy nước mắt, thật đáng thương.
“Mạnh Vu…” Hắn kéo ngón tay bị thương chỉ vào tim mình: “Ta có biết, nơi ta đau nhất là chỗ này?”
Ta dùng ánh mắt ngây thơ lắc đầu, và yêu cầu thái y chú ý ngực của hắn sau khi băng bó vết thương ở tay.
17. Tiêu Huyền không bao giờ đến cung điện của ta nữa.
Ta chỉ cảm thấy cuộc sống ngày càng nhàm chán, thậm chí còn hy vọng Tiêu Huyền sẽ sắp xếp thêm vài người đến gi*t hắn.
May mắn thay, thứ muội của ta đã không cho ta cơ hội để chán nản.
Nàng ta cử người mời ta đến, ta không khỏi thắc mắc liệu Tiêu Huyền không đến gặp ta là vì thứ muội đã hết thời gian ở cữ ư?
Nàng ta đang bế một đứa trẻ, ta nhìn thấy bóng mẹ ta trên mặt nàng, khiến ta hơi kinh ngạc.
Đột nhiên nàng ta ngẩng đầu lên nói: “Thời gian gần đây ngươi đã bắt đầu để ý đến lời nói của ta và không khinh thường việc tranh đấu nữa phải không?”
Thì ra là nghe tin ta được sủng ái nên kêu ta tới.
Có gì phải biết ơn nàng ta?
Ta cũng không vui vẻ gì khi ngủ với Tiêu Huyền.
Thấy ta không nói lời nào, thứ muội nhìn đứa trẻ, cúi đầu cười nhẹ: “Càng nhìn cái miệng này càng thấy mình giống hoàng thượng.”
Ta nhìn thoáng qua rồi thản nhiên nói: “Hình như không phải vậy.”
Ta nói thật, tưởng chuyện này sẽ khiến thứ muội tức giận, nhưng nàng ta rất bình tĩnh ngẩng đều nhìn ta, kiên định nói: “Không tin cũng phải tin, bởi vì những gì ta nói là sự thật.”
Ngay khi ánh mắt ta và nàng ta chạm nhau, ta đã hiểu được ý nàng.
Xét về mặt thời gian, lúc đó tiên hoàng lâm bệnh nặng, ta và Tiêu Huyền bận rộn trong ngoài, có thể hắn đã có thời gian qua lại bí mật với thứ muội.
Chẳng trách cha cảm thấy có lỗi với ta, và Tiêu Huyền muốn cưới thứ muội bằng mọi giá, bất chấp tất cả không quan tâm đến việc nàng ta goá chồng và đang mang thai.
Vì đứa con trong bụng là của hắn.
Giận dữ, buồn bã, sốc…. ta không có những cảm xúc đó, ta chỉ cảm thấy bụng quặn thắt, khiến tầm nhìn tối sầm lại, phải khó khăn vịn vào bàn mới có thể ngồi vững.
Giọng nói của thứ muội như ma âm, văng vẳng bên tai ta: “Ta nghĩ ta và hoàng thượng đã lãng phí quá nhiều thời gian, đã đến lúc gạt bỏ hết chướng ngại.”
Ta không khỏi nghĩ đến mười năm của mình, những năm tháng ta bị trái tim tinh tế ấy bắt buộc cống hiến cho tình yêu, có lãng phí không?
Ta không có câu trả lời, ta luôn không thể tìm ra được câu trả lời.
18. Quả nhiên, Tiêu Huyền lại bắt đầu ân ái với thứ muội, lúc ta buồn chán đi dạo đều có thể tình cờ gặp được hai người đó. Họ bên nhau rất hoà hợp.
Ta không theo dõi họ nhưng sự tình cờ này xảy ra quá nhiều.
Ngày hôm đó, thứ muội thấy ta từ xa. Nàng ta rút vào trong ngực Tiêu Huyền cười khẽ: "Ôi chao, hôm qua ta không cẩn thận làm con diều mắc vào cây ngươi có thể giúp ta lấy nó xuống được không?"
Tiêu Huyền nhìn ta, sau đó đắm mình trong rượu, như đang trốn tránh điều gì đó.
Về phần cái gì? Chỉ cần lấy một con diều.
Tỳ nữ của ta bước tới, nhưng thứ muội chợt nói với vẻ hoài niệm: “A Vu khi còn nhỏ là người trèo cây giỏi nhất.”
Nói đến đây, Tiêu Huyền yên lặng nhìn ta, ta chợt nhớ đến lời dạy của mẫu thân, đây là câu nói ẩn ý.
"Được thôi, ta sẽ lấy nó."
Thứ muội hài lòng mỉm cười: “Cám ơn.”
Như của thứ muội, từ nhỏ ta giỏi trèo cây nhất, và cũng trèo nhanh hơn mọi người.
Ta đứng lên cành cây phía dưới con diều, cố vươn người để với nó, chỉ là khi vừa chạm tới thì cành cây vang lên tiếng răc rắc, phía chân ta trống rộng, ta rơi xuống cùng cành cây bị gãy.
Cơn đau gần như chiếm hết ý thức của ta, m*u từ dưới hạ thân chảy ra, bên tai ta là tiếng gọi của Tiêu Huyền, ta thấy đôi mắt hắn đỏ hoe và trừng lớn như muốn rách ra.
19. Ta đã bị say th*i.
Đứa con trong bụng ta đã gần ba tháng, tính thời gian, là vào ngày sinh thần của hắn, đêm đó hắn phát điên cưỡng ép ta.
Nhưng bây giờ, đứa trẻ lại ch*t ngay trước mặt hắn.
Thái y quỳ rạp trên mặt đất chờ đợi cơn thịnh nộ của hoàng đế, nhưng hắn chỉ bình tĩnh nói.
“Ra ngoài.” Thanh âm của hoàng đế trẻ lạnh lùng, không có gì khác thường.
Sau khi mọi người rời đi, Tiêu Huyền ngồi ở bên giường ta, ánh mắt vẫn luôn dán chặt vào mặt ta, hắn đưa tay định chạm vào mặt ta, nhưng chưa kịp chạm vào thì đã dừng lại, run rẩy không tự chủ được.
"Mạnh Vu.. nàng mệt không?"
“Có phải ta đã sai rồi? Rõ ràng sẽ sắp kết thúc, rõ ràng ta làm tất cả những điều này là vì -----"
Vì cái gì? Trước khi ta nghe hết câu thì một loạt tiếng bước chân tiến tới.
"Tiêu Huyền, sao ngươi lại để người ta bắt con của ta đi! Ngươi định làm gì nó?" Sắc mặt Mạnh Khê trở nên khó coi, nàng ta tiến lại gần, quỳ xuống đất: "Trả nó lại cho ta!"
Tiêu Huyền dường như không nhìn thấy nàng ta, chỉ vén mớ tóc rối bù trên má ta ra sau tai.
"Không phải ngươi muốn những thứ phù phiếm này sao? Ta đều cho ngươi! Đều cho ngươi!"
“Còn đứa con giữa ta và Mạnh Vu thì sao?”
Giọng nói lãnh đạm của Tiêu Huyền giống như sương tuyết nghìn năm: “Ngươi cho rằng mười cái mạng của ngươi và dã chủng ngươi sinh cho hoàng huynh của ta đủ để đền tội ư?”
Sắc mặt Mạnh Khê thay đổi: "Tại sao... không! Không! Đó là con của ta và hầu gia, đừng nói bậy!"
Tiếng thét chói tai của thứ muội khiến ta gần như không thể mở nổi mắt.
Ai là cha đứa bé trong bụng thứ muội ta? Ta chợt nhớ đến những gì thứ muội nói ở quán trà, nơi có rất nhiều nam nhân ngước nhìn và tranh giành nàng ta, nàng ta từng khen ngợi một người, người đó ưu tú hơn cả Tiêu Huyền và Võ Đình hầu.
Thành Hàn liếc nhìn đại quân phía sau Tiêu Huyền, duỗi tay ôm ta vào lòng, trên mặt mang theo nụ cười khinh thường: “Tiêu Huyền, ta nghe nói hôm nay hoàng hậu của ngươi sinh hạ hài nhi, nếu không muốn làm lỡ thời gian thì hãy nhanh chóng nói lời từ biệt.”
Sau khi bị ta vạch trần, Thành Hàn rất ít khi lộ ra vẻ mặt này với ta. Bây giờ, vì chọc tức Tiêu Huyền, cái miệng hắn lại phát huy, bàn tay rất không thành thật, hắn nắm lấy một sợi tóc của ta, đặt lên môi và hôn xuống, nhìn chúng ta thật sự rất thân mật.
Ánh sáng trong mắt Tiêu Huyền hoàn toàn tắt đi, như những vì sao rơi xuống, chỉ còn lại màn đêm, hắn cầm cung tên đến mức các khớp xương trắng bệch, hắn cho Thành Hàn ánh mắt lạnh lùng cảnh cáo một lần cuối: “Trẫm cho phép ngươi đến làm khách, nhưng trẫm không cho phép mang người của ta đi."
Thành Hàn bật cười: “Đây chỉ là cung nữ của Đại Hạ, nhưng nàng ấy cũng là người ta yêu, và là hoàng hậu tương lai của Nam Việt.”
Tiêu Huyền hết lần này đến lần khác bị hắn chọc tức, tức giận đến mức bật cườicười: "Hoàng hậu của người?"
Sau khi ra lệnh, quân của Tiêu Huyền bao vây và rút cung kiếm, phái bộ Nam Việt tuy cũng có vệ binh riêng nhưng so với người Tiêu Huyền mang đến thì không đủ. Các sứ thần lần lượt quỳ xuống trước mặt Thành Hàn, cầu xin hắn đừng can dự vào chuyện hậu cung của Đại Hạ.
"Sao ngươi lại ép ta? Ta sẽ đưa nàng ấy về. Sẽ trân trọng nàng, để nàng làm chủ hậu cung Nam Việt.”
Thành Hàn vừa nói vừa ôm chặt eo ta, lúc đang nói chuyện với sứ giả, ta nhìn thấy Tiêu Huyền ở bên kia sắc mặt lạnh lùng, giương cung tên lên cao, nhắm thẳng vào ta...
Ta bình tĩnh nhìn hắn ta kéo căng dây cung rồi thả tay, mũi tên lao đi cực nhanh, Thành Hàn bị trúng tên, cúi người xuống, các sứ thần Nam Việt xung quanh bối rối đến vây quanh, kêu gọi thái tử.
Ta và Tiêu Huyền nhìn nhau một lúc lâu, yết hầu hắn khẽ cử động, như vừa thở ra, giọng điệu dường như đã bình tĩnh lại vì biểu hiện vừa rồi của ta, giọng nói nhẹ nhàng gọi ta:
"Lại đây.”
14. Sau khi sứ thần Nam Việt rời đi, Tiêu Huyền đưa ta hồi cung, giam ta lại, không cho phép ai tới gặp.
"Tốc độ kéo tên của ta rất chậm, ngươi có thể nhìn thấy rõ ràng. Thành Hàn nhìn thấy rõ ràng, không trốn tránh, nhưng ngươi không có một chút ý định giúp hắn chặn mũi tên." Tiêu Huyền thật sự rất hài lòng. Vì biểu hiện thờ ơ đó của ta, nên cơn giận của hắn biến mất.
Hắn sờ mặt ta: “Hắn ta quá tự cho mình là đúng, nàng chỉ quan tâm đến ta thôi, sao nàng có thể thích hắn được?”
Ta không khỏi tự hỏi, yêu thích sao lại rắc rối như vậy?
Chặn mũi tên giúp người đó là thích người đó, còn nếu không chặn mũi tên, tức là thích người khác?
Trên thế giới có quá nhiều thứ mà quái vật không thể hiểu được.
"Mạnh Vu, chỉ vì hắn hứa cho nàng làm hoàng hậu, nàng liền nguyện ý đi theo hắn? Nam Việt nhỏ như vậy, làm hoàng hậu của nơi đó thì có gì tốt đâu?”
Sao không tốt? Ta chán là thiếp ở Đại Hạ rồi, sao không thể tới Nam Việt làm hoàng hậu?
Vì vậy ta bình tĩnh nói: “Những gì ngài không cho ta được, hắn đều nguyện ý cho ta.”
Tiêu Huyền tựa hồ đã nghe được câu nói đùa nào đó, "Ta vừa mới nói cho hắn biết, mũi tên đã tẩm độc, hắn muốn thuốc giải thì phải trả lại nàng. Đoán xem? "
“Hắn đã uống thuốc giải và quay trở lại Nam Việt mà không hề ngoảnh lại.”
Tiêu Huyền trên mặt không giấu được vẻ giễu cợt, ta cố gắng hiểu hắn bằng suy nghĩ của người thường, hắn nhất định cho rằng ta, với tư cách là cung phi không trốn thoát, nên xấu hổ.
Ta đang tập trung trốn thoát nhưng lại bị bỏ rơi giữa chừng, đi đâu cũng bị bỏ lại phía sau.
Nhưng là một con quái vật, trong lòng ta nhiều nhất chỉ có tiếc nuối.
Thì ra Thành Hàn cũng không phải người phù hợp với ta.
15. Việc ta trốn khỏi cung bị Tiêu Huyền ngăn chặn, bị bắt phải giữ bí mất, bất cứ ai biết được điều này đều bị nhốt lại.
Sau khi trở về cung, mỗi ngày Tiêu Huyền đều nghỉ ngơi trong cung của ta.
Thị nữ mới đến nói: “Thật may mắn vì thời gian này hoàng hậu rất mệt mỏi sau sinh, nếu không thì hoàng thượng sẽ ở bên hoàng hậu, chuyện tốt thế này làm sao rơi đến trên người Trân phi được?”
Những lời này được coi là bất kính, nhưng ta chưa bao giờ để ý đến chúng, chỉ là không hiểu sao lại lọt vào tai Tiêu Huyền, ngày hôm sau, ta không bao giờ gặp lại cung nữ đó nữa.
Tiêu Huyền thường xuyên nhìn chằm chằm ta, dùng cánh tay ôm lấy mặt ta vào lòng, nhéo ta đến phát đau, sau đó đột nhiên buông ra, nhìn chằm chằm vào mắt ta hồi lâu.
"Mạnh Vu, gần đây cách ngươi nhìn ta không đúng lắm.”
"Không đúng chỗ nào?”
Ta hỏi nhưng hắn không bao giờ trả lời mà chỉ mím chặt môi hơn.
Tiều Huyền càng lúc càng kỳ quái, khi hắn làm tình với ta, hắn luôn mở to mắt nhìn ta chằm chằm, không bỏ qua bất kỳ biểu cảm nào trên mặt ta, ta đành phải nhìn hắn từ kiên nhẫn chuyển sang cuồng nhiệt, đang quan sát biểu hiện của ta càng nhiều, vẻ mặt của hắn càng chuyển sang thất vọng.
Rồi ta ngáp dài.
"Hoàng thượng, còn làm nữa không? Ta buồn ngủ.”
Tiêu Huyền đưa tay che mắt ta lại, như thể làm thế sẽ che đi hết sự thờ ơ trong mắt ta khi nhìn hắn.
“Mạnh Vu, nàng còn yêu ta không?”
Hỏi xong, hắn không cho ta cơ hội trả lời như thường lệ mà cúi đầu hôn thật mạnh vào môi ta, quấn lấy ta, dường như chỉ bằng cách này hắn mới có đủ tự tin để nói tiếp.
Sau khi buông ta ra, Tiêu Huyền đưa tay run rẩy chạm vào đôi môi hơi sưng tấy của ta “Trẫm biết nàng đã phải chịu nhiều uất ức rồi, chuyện này sẽ sớm kết thúc. Đến lúc đó ta sẽ để nàng báo thù, chúng ta quay lại như trước, được không?”
Hắn không biết rằng có những thứ, vĩnh viễn không thể như lúc đầu được nữa, đối với quái vật Mạnh Vu, quá khứ quá nhàm chán.
16. Cha ta không biết từ đâu mà nghe được tin ta trốn khỏi cung, có lẽ ông nhớ lại tất cả những chuyện tàn nhẫn ông đã làm năm ta 11 tuổi, và rồi ông ta dẫn một nhóm đạo sĩ đi tìm Tiêu Huyền, nói rằng ta đã bị những linh hồn ma quỷ chiếm hữu.
Cần phải xua đuổi tà ma đi.
Tiêu Huyền lập tức lạnh lùng mắng cha ta: “Nếu thừa tướng nhàn rỗi quá, ta có thể phái ngươi đi trấn áp thổ phỉ.”
Sau khi mắng cha ta, chính hắn cũng có vẻ không bình tĩnh cho lắm.
Tiêu Huyền không chỉ nghỉ ngơi ở đây vào ban đêm.
Mỗi ngày hắn thức dậy bên cạnh ta, mất nhiều thời gian để thượng triều và quay lại sau khi bãi triều.
Không có đại thần nào trong triều mắng ta như trước đây, thậm chí có người còn nói rằng đáng lẽ ta phải là người ngồi ở chính điện, chứ không phải thứ muội, điều này đã nảy ra một cuộc tranh cãi.
Lần này, Tiêu Huyền hoàn toàn không để ý tới lời bọn họ nói, để cho tin đồn lan truyền, lời buộc tội thứ muội, hắn không hề mạnh mẽ đè xuống.
Trước đây hắn kể cho ta nghe một số chuyện, nói rằng để giúp hắn giành được di vật của mẫu thân quá cố, ta đã vì hắn mà bị thương và tịnh dưỡng mất nữa tháng, hắn nói rằng trước khi trở thành thái tử, hắn bị các hoàng tử khác gài bẫy và giam cầm, để giúp hắn thoát tội, ta đã thức khuya kiểm tra hồ sơ vụ án và ngất xỉu khi đến đại lao đưa cơm cho hắn.
Ta đã làm quá nhiều việc cho hắn, hắn cứ liên tục nhắc đi nhắc lại.
Cuối cùng ta ngắt lời hắn: "Thưa bệ hạ, ta nhớ tất cả những điều này."
Sắc mặt hắn tái nhợt, đôi mắt vốn bình tĩnh vốn có vẻ như đầy giông bão, nhưng hắn vẫn không ngăn cản những lời tiếp theo của ta.
"Ta làm như vậy vì ta yêu người, nhưng bây giờ tôi không còn yêu ngài nữa.”
Ta cũng không yêu ai cả, dù sao thì ta cũng không còn trái tim nữa.
Tiêu Huyền rất khó có thể tiếp nhận điều này, hắn lẩm bẩm nói: "Không thể nào, không thể nào."
Tiêu Huyền vung tay áo rời đi.
Hắn bắt đầu tìm kiếm bằng chứng cho thấy ta yêu hắn, thậm chí đến mức tự mình tạo ra nó.
Hắn nhờ người hóa trang thành sát thủ, khi kiếm đâm vào hắn, ta theo bản năng tránh xa hắn ra, tên sát thủ có lẽ không ngờ rằng ta sẽ quyết đoán như vậy nên đã nhằm vào ta – điểm yếu của Tiêu Huyền.
Nhưng tất nhiên là cuộc ám sát này thất bại rất gượng gạo.
Sau khi sát thủ rời đi, ta đi tới, nhìn cánh tay đang chảy m*u của hắn, bình tĩnh nhắc nhở: "Bệ hạ, ngài đang chảy m*u, có đau không?"
Tiêu Huyền hoàn toàn không để ý đến cánh tay đang chảy m*u của mình, hai mắt đỏ hoe, đột nhiên bật cười, nhưng trên mặt lại tràn đầy nước mắt, thật đáng thương.
“Mạnh Vu…” Hắn kéo ngón tay bị thương chỉ vào tim mình: “Ta có biết, nơi ta đau nhất là chỗ này?”
Ta dùng ánh mắt ngây thơ lắc đầu, và yêu cầu thái y chú ý ngực của hắn sau khi băng bó vết thương ở tay.
17. Tiêu Huyền không bao giờ đến cung điện của ta nữa.
Ta chỉ cảm thấy cuộc sống ngày càng nhàm chán, thậm chí còn hy vọng Tiêu Huyền sẽ sắp xếp thêm vài người đến gi*t hắn.
May mắn thay, thứ muội của ta đã không cho ta cơ hội để chán nản.
Nàng ta cử người mời ta đến, ta không khỏi thắc mắc liệu Tiêu Huyền không đến gặp ta là vì thứ muội đã hết thời gian ở cữ ư?
Nàng ta đang bế một đứa trẻ, ta nhìn thấy bóng mẹ ta trên mặt nàng, khiến ta hơi kinh ngạc.
Đột nhiên nàng ta ngẩng đầu lên nói: “Thời gian gần đây ngươi đã bắt đầu để ý đến lời nói của ta và không khinh thường việc tranh đấu nữa phải không?”
Thì ra là nghe tin ta được sủng ái nên kêu ta tới.
Có gì phải biết ơn nàng ta?
Ta cũng không vui vẻ gì khi ngủ với Tiêu Huyền.
Thấy ta không nói lời nào, thứ muội nhìn đứa trẻ, cúi đầu cười nhẹ: “Càng nhìn cái miệng này càng thấy mình giống hoàng thượng.”
Ta nhìn thoáng qua rồi thản nhiên nói: “Hình như không phải vậy.”
Ta nói thật, tưởng chuyện này sẽ khiến thứ muội tức giận, nhưng nàng ta rất bình tĩnh ngẩng đều nhìn ta, kiên định nói: “Không tin cũng phải tin, bởi vì những gì ta nói là sự thật.”
Ngay khi ánh mắt ta và nàng ta chạm nhau, ta đã hiểu được ý nàng.
Xét về mặt thời gian, lúc đó tiên hoàng lâm bệnh nặng, ta và Tiêu Huyền bận rộn trong ngoài, có thể hắn đã có thời gian qua lại bí mật với thứ muội.
Chẳng trách cha cảm thấy có lỗi với ta, và Tiêu Huyền muốn cưới thứ muội bằng mọi giá, bất chấp tất cả không quan tâm đến việc nàng ta goá chồng và đang mang thai.
Vì đứa con trong bụng là của hắn.
Giận dữ, buồn bã, sốc…. ta không có những cảm xúc đó, ta chỉ cảm thấy bụng quặn thắt, khiến tầm nhìn tối sầm lại, phải khó khăn vịn vào bàn mới có thể ngồi vững.
Giọng nói của thứ muội như ma âm, văng vẳng bên tai ta: “Ta nghĩ ta và hoàng thượng đã lãng phí quá nhiều thời gian, đã đến lúc gạt bỏ hết chướng ngại.”
Ta không khỏi nghĩ đến mười năm của mình, những năm tháng ta bị trái tim tinh tế ấy bắt buộc cống hiến cho tình yêu, có lãng phí không?
Ta không có câu trả lời, ta luôn không thể tìm ra được câu trả lời.
18. Quả nhiên, Tiêu Huyền lại bắt đầu ân ái với thứ muội, lúc ta buồn chán đi dạo đều có thể tình cờ gặp được hai người đó. Họ bên nhau rất hoà hợp.
Ta không theo dõi họ nhưng sự tình cờ này xảy ra quá nhiều.
Ngày hôm đó, thứ muội thấy ta từ xa. Nàng ta rút vào trong ngực Tiêu Huyền cười khẽ: "Ôi chao, hôm qua ta không cẩn thận làm con diều mắc vào cây ngươi có thể giúp ta lấy nó xuống được không?"
Tiêu Huyền nhìn ta, sau đó đắm mình trong rượu, như đang trốn tránh điều gì đó.
Về phần cái gì? Chỉ cần lấy một con diều.
Tỳ nữ của ta bước tới, nhưng thứ muội chợt nói với vẻ hoài niệm: “A Vu khi còn nhỏ là người trèo cây giỏi nhất.”
Nói đến đây, Tiêu Huyền yên lặng nhìn ta, ta chợt nhớ đến lời dạy của mẫu thân, đây là câu nói ẩn ý.
"Được thôi, ta sẽ lấy nó."
Thứ muội hài lòng mỉm cười: “Cám ơn.”
Như của thứ muội, từ nhỏ ta giỏi trèo cây nhất, và cũng trèo nhanh hơn mọi người.
Ta đứng lên cành cây phía dưới con diều, cố vươn người để với nó, chỉ là khi vừa chạm tới thì cành cây vang lên tiếng răc rắc, phía chân ta trống rộng, ta rơi xuống cùng cành cây bị gãy.
Cơn đau gần như chiếm hết ý thức của ta, m*u từ dưới hạ thân chảy ra, bên tai ta là tiếng gọi của Tiêu Huyền, ta thấy đôi mắt hắn đỏ hoe và trừng lớn như muốn rách ra.
19. Ta đã bị say th*i.
Đứa con trong bụng ta đã gần ba tháng, tính thời gian, là vào ngày sinh thần của hắn, đêm đó hắn phát điên cưỡng ép ta.
Nhưng bây giờ, đứa trẻ lại ch*t ngay trước mặt hắn.
Thái y quỳ rạp trên mặt đất chờ đợi cơn thịnh nộ của hoàng đế, nhưng hắn chỉ bình tĩnh nói.
“Ra ngoài.” Thanh âm của hoàng đế trẻ lạnh lùng, không có gì khác thường.
Sau khi mọi người rời đi, Tiêu Huyền ngồi ở bên giường ta, ánh mắt vẫn luôn dán chặt vào mặt ta, hắn đưa tay định chạm vào mặt ta, nhưng chưa kịp chạm vào thì đã dừng lại, run rẩy không tự chủ được.
"Mạnh Vu.. nàng mệt không?"
“Có phải ta đã sai rồi? Rõ ràng sẽ sắp kết thúc, rõ ràng ta làm tất cả những điều này là vì -----"
Vì cái gì? Trước khi ta nghe hết câu thì một loạt tiếng bước chân tiến tới.
"Tiêu Huyền, sao ngươi lại để người ta bắt con của ta đi! Ngươi định làm gì nó?" Sắc mặt Mạnh Khê trở nên khó coi, nàng ta tiến lại gần, quỳ xuống đất: "Trả nó lại cho ta!"
Tiêu Huyền dường như không nhìn thấy nàng ta, chỉ vén mớ tóc rối bù trên má ta ra sau tai.
"Không phải ngươi muốn những thứ phù phiếm này sao? Ta đều cho ngươi! Đều cho ngươi!"
“Còn đứa con giữa ta và Mạnh Vu thì sao?”
Giọng nói lãnh đạm của Tiêu Huyền giống như sương tuyết nghìn năm: “Ngươi cho rằng mười cái mạng của ngươi và dã chủng ngươi sinh cho hoàng huynh của ta đủ để đền tội ư?”
Sắc mặt Mạnh Khê thay đổi: "Tại sao... không! Không! Đó là con của ta và hầu gia, đừng nói bậy!"
Tiếng thét chói tai của thứ muội khiến ta gần như không thể mở nổi mắt.
Ai là cha đứa bé trong bụng thứ muội ta? Ta chợt nhớ đến những gì thứ muội nói ở quán trà, nơi có rất nhiều nam nhân ngước nhìn và tranh giành nàng ta, nàng ta từng khen ngợi một người, người đó ưu tú hơn cả Tiêu Huyền và Võ Đình hầu.