Chương 1 - Đế Tâm
Phần 1 +2/ 1. Ngày Tiêu Huyền lên ngôi hoàng đế, ta đứng nhìn hắn cùng nữ tử khác mặc trang phục cát tường của hoàng hậu đứng trong điện Kim Loan, được toàn dân bái lạy.
Trong đám người có rất nhiều người nhìn ta, bắt đầu bàn tán, nói rằng thái tử phi theo thái tử hơn 3 năm không phải hoàng hậu, mà là một vị Hầu phu nhân mới goá chồng được phép cai quản trung cung.
Những người khác đều bị sốc, nhưng ta thì đau lòng. Từ nhỏ ta đã biết nàng ta chính là Bạch Nguyệt Quang của Tiêu Huyền, nhưng không ngờ sau nhiều năm như vậy, nàng đã gả cho người khác rồi mà vẫn còn ở trong lòng hắn.
Ta cảm thấy ta như một trò đùa khi ở bên hắn ngần ấy năm.
Hệ thống nhắc nhở: "Đạt được vị trí hoàng hậu là mục tiêu công lược của ngươi, ngươi đã thất bại. Xin lỗi ký chủ, ta sẽ tiến hành lấy đi trái tim đã ban cho ngươi.”
Ta nhìn Tiểu Huyền trên đài cao một lần cuối, trái tim trong lồng ngực như cảm nhận được điều gì đó, vô cùng đau đớn, như có ai đó mạnh mẽ chà đạp.
Mười năm theo đuổi Tiêu Huyền, trái tim này đã cho phép ta trao đi tình yêu không chút dè dặt. Không có nó, ta sẽ không thể yêu hắn nữa.
Tuy nhiên, nếu không có nó, ta cũng sẽ không còn nỗi đau đớn vì không đạt được người mình mong muốn, cũng không phải trằn trọc giữa đêm.
Ta sẽ trở lại thành quái vật không có tình yêu, nhưng ít nhất quái vật sẽ có cuộc sống dễ dàng hơn, phải không?
Ta mệt quá, liền nhắm mắt lại:
"Hãy làm đi."
2. Từ khi sinh ra, ta đã thiếu thốn tình cảm, mẫu thân đã tìm mọi cách nhưng ta mãi không thể cảm nhận được thứ gọi là cảm xúc mà như những người bình thường, ta không biết vui buồn nhưng mẫu thân chưa bao giờ bỏ rơi ta.
Có thể bà ấy đã quá thất vọng, nên thường trốn vào một góc không ai thấy và khóc một mình, nhưng cuối cùng bà ấy vẫn chọn cách nắm tay ta và dành nhiều quan tâm hơn nữa đến cho ta.
Có lần mẫu thân đưa ta vào chùa thắp hương, bà ấy bị ngã xuống bậc thềm, trên mặt toàn là m*u.
Hơi thở của mẹ ta không ổn định nhưng mẹ vẫn an ủi ta: “Vu Nhi, hãy đi tìm trụ trì để cứu mẫu thân.”
Ta vẫn bất động, ngơ ngác nhìn bà ấy: “Tại sao?”
Bà ấy hơi dừng lại, sắc mặt tái nhợt vì mất m*u: “Bởi vì mẫu thân sẽ ch*t. Mặc dù Vu Nhi sẽ không buồn nếu ta ch*t nhưng sẽ không có ai nói chuyện với Vu Nhi nữa. Con biết tìm ai để hỏi khi gặp rắc rối, sẽ rất phiền phức, phải không?”
Mẫu thân hiểu ta nhất trên đời, và điều ta sợ nhất là rắc rối.
Ta quay người chạy lên những bậc đá cho đến khi gặp được vị trụ trì đã nói chuyện với mẹ ta trong chùa và tìm được người đến cứu bà ấy.
Khi bà ấy tỉnh dậy, mọi người xung quanh khen ngợi ta vì đã chạy khắp chùa tìm người chỉ để cứu mẹ, mẹ không nói gì, chỉ nhìn ta cười: “Vu Nhi của ta là người ngoan ngoãn nhất. .”
Chỉ có cha ta trở về là tức giận, ngoài mẹ ra, ông ấy cũng là người hiểu rõ ta nhất, ông cảm thấy vết thương của mẹ là lỗi của ta.
"Đồ quái vật, lẽ ra ta phải bóp ch*t ngươi vào cái ngày ngươi được sinh ra!"
Cha ta không hề có chút thương xót nào đối với ta nên ngày nào ông ấy cũng có cái nhìn xấu về ta, tất cả tình yêu thương của người cha đều dành cho thứ nữ thường lao vào vòng tay ông ấy, nàng ta hành động như một đứa trẻ hư.
Mặc dù mẫu thân nàng ta chỉ là tì nữ của ông, trước khi ông ấy gặp được mẹ ta, nhưng vì sự tồn tại của ta, nên cuộc sống của hai mẹ con họ luôn tốt hơn đích nữ là ta đây.
Cha ta thường mang đến cho nàng ta những món quà độc đáo, nàng ta học hạnh đến mức sốt cao, tất cả người hầu đều bị phát quỳ và trách tội.
Có lẽ ông ấy nói đúng, ta là quái vật, thậm chí ta còn chẳng thèm ghen tị với thứ muội của mình.
Nhưng năm ta mười một tuổi, mẹ ta trở nên yếu ớt vì bệnh tật, và có vẻ như bà không sống được bao lâu nữa, dù ta không có tình cảm, nhưng nghĩ đến phiền phức mà mình sẽ gặp phải, ta vẫn không muốn bà ấy ch*t mộ chút nào.
Đó cũng là lúc hệ thống tìm tới ta, cùng ta giao ước: Nếu thành công thực hiện nhiệm vụ công lược Tiêu Huyền, thì ta sẽ có tâm hồn giống như người bình thường.
Ta hỏi hệ thống liệu phần thưởng cho chiến lược thành công có thể được thay thế bằng việc hồi sinh cho mẹ ta hay không?
Nó đã từ chối và nói rằng sự sống và cái ch*t là do số phận quyết định, nó không có sức mạnh thần kỳ to lớn như vậy.
“Đối với người bình thường, ngươi nên ở trước giường mẹ mà khóc. Với trái tim mới này, ngươi cũng có thể làm được.”
Ta gật đầu.
Theo trạng thái khó hiểu của ta lúc đó, việc chinh phục Tiêu Huyền là một nhiệm vụ bất khả thi.
Vì vậy, hệ thống cho ta mượn một trái tim thuần khiết và tinh tế rồi nhét nó vào lồng ngực.
Những năm cuối đời của mẹ, tình yêu của ta khiến mẹ rất hạnh phúc, mẹ ra đi trong nụ cười.
Sau này ta đã đem trái tim này đi yêu Tiêu Huyền.
3. Khi hệ thống lấy nó ra khỏi lồng ngực, ta đau đớn kêu lên.
Trái tim ấy vốn trong trẻo không màu, nhưng ta đã dùng nó để yêu Tiêu Huyên nhiều năm như vậy, nó đã lớn lên thành máu thịt của ta, ngay cả khi lấy ra cũng là quá trình đẫm m*u, giống như một đóa hồng già.
Ngoại trừ ta, không ai có thể nhìn thấy ánh sáng đẫm m*u như lửa đang dần biến mất, thậm chí không để lại tro sau khi bị đốt cháy.
Ta khóc vì những mầm mống ăn sâu vào m*u thịt ta đã bị nhổ đi, người khác chỉ nghĩ rằng ta đau buồn vì mất ngôi hoàng hậu.
Tiêu Huyền từ xa liếc nhìn ta, khẽ cau mày, gọi người xung quanh nói gì đó. Trong chốc lát, có hai thái giám tiến về phía ta.
“Trân phi, hoàng thượng sai nô tài đưa ngài hồi cung.”
Nghe danh hiệu này, ta lại nhớ tới lễ nghi khi Tiêu Huyền cưới ta làm thái tử phi, rõ ràng là chính thê, lại bị biếm thành thiếp thất.
Thật châm chọc làm sao!
Lúc này, trái tim đã hoàn toàn tách khỏi cơ thể ta, thậm chí cả nỗi đau sắp lan rộng vì suy nghĩ của ta cũng dừng lại. Ta bối rối mở mắt ra, không biết mình đang ở đâu.
Má ta ướt và lạnh, ta dùng đầu ngón tay chạm nhẹ vào đó rồi tiếp tục bối rối cụp mắt xuống.
Có người tới kéo ta, ta lùi lại một bước, thốt ra những lời lạnh lùng: "Đừng có chạm vào ta!"
Phần 2. "Đừng chạm vào ta!"
Thái giám bị động tác của ta làm cho giật mình, nhưng rất nhanh trên mặt đám người này đã mang theo nụ cười lạnh lùng: “Trân Phi, người ở lại đây thêm nữa cũng sẽ không thay đổi được gì, chỉ khiến hoàng thượng khó chịu mà thôi.”
Vì một lý do nào đó, trong tiềm thức ta cảm thấy những lời nói đó trong miệng tên nô tài này sẽ khiến ta đau lòng, nhưng đó chỉ là suy nghĩ nhất thời.
Ta chẳng có cảm giác gì cả.
Sự thật giống như ta đang lắng nghe quá khứ của một người xa lạ.
Nhìn những khuôn mặt hả hê trước mắt, ta liếc nhìn vị hoàng hậu yêu kiều trên đài cao rồi nói: “Không liên quan gì đến ta cả.”
Nói xong, ta quay người rời đi, để lại tên thái giám chạy lại phàn nàn với Tiêu Huyền.
Dù sao thì Tiêu Huyền đối với ta cũng chỉ là một người qua đường. Thích mách lẻo thế nào thì làm đi.
4. Trên đường trở về, hệ thống hỏi ta có còn nhớ kỷ niệm với Tiêu Huyền không?
Tất nhiên ta nhớ tất cả những gì đã xảy ra giữa ta và hắn, thậm chí từng chi tiết, từng khoảnh khắc.
Điều còn thiếu chỉ là tâm trạng của ta lúc đó mà thôi.
Năm ta mười một tuổi, mẹ ta mắc bệnh nan y, thái hậu thương ta mất mẹ khi còn nhỏ nên thường gọi ta vào cung chơi.
Vốn dĩ ta muốn luôn ở bên mẹ, chăm sóc bà bằng cả trái tim trọn vẹn và chân thành, nhưng bà nói rằng Thái hậu làm điều đó là vì lợi ích của ta, dặn ta đừng làm thái hậu mất hứng.
Có 1 lần vào cung, ta nhìn thấy Tiêu Huyền đang tắm nắng trước lãnh cung.
Các tỳ nữ nói hắn là hoàng tử, nhưng hoàng tử sao có thể ăn mặc rách rưới, gầy gò như vậy?
Hệ thống nhắc nhở ta rằng trò chơi công lược bắt đầu.
Trái tim tinh tế ta mượn được khiến ta lần đầu tiên cảm nhận được mình nên làm những gì để khiến người kia hạnh phúc.
Ta là đích nữ của thừa tướng, cho dù cha ta không thích ta, nhưng mọi người đều kính trọng ta, được Thái hậu quan tâm, ta dễ dàng mua được chăn bông và quần áo ấm cho Tiêu Huyền, còn có một ít đồ dễ bảo quản và ăn uống.
Sau này mỗi lần ta vào cung đều có người chuẩn bị đồ đạc cho hắn. Sau vài lần đến thăm, trông hắn đã khá hơn nhiều so với lần đầu gặp mặt.
Trước khi rời khỏi cung, hắn đã chặn đường ta.
Thiếu niên có một đôi mắt như sói, khuôn mặt gầy gò với những đường nét sắc sảo, dưới bầu trời đầy tuyết trông càng tuấn tú hơn, giống như một thanh kiếm sắc bén chưa ra khỏi vỏ.
Do bị thiếu ăn nhiều ngày nên vóc dáng hắn mong manh như có thể bị gió thổi bay bất cứ lúc nào.
Run rẩy, cảnh giác và bối rối đan xen trong mắt hắn: "Tại sao lại giúp ta?"
Ta nói rằng vì ta nghe theo trái tim.
***
Mẹ của Tiêu Huyền qua đời sau khi sinh hắn, hoàng đế ghét bỏ hắn và để hắn sống một mình trong cung điện lạnh lẽo. Năm mười ba tuổi, hắn không thể gặp được tiên hoàng.
Trong số rất nhiều hoàng tử, hắn là người có ít cơ hội tranh đoạt nhất.
Ta nghe thấy tiếng nói của hắn trong gió.
"Ta nhất định sẽ nhớ kỹ ngươi, Mạnh Vu."
Có lẽ trong khoảnh khắc đó, hắn không gạt ta, hắn đã từng đặt ta trong lòng.
Nhưng sau đó, nhờ có ta, hắn đã quen biết và yêu thích thứ muội - Mạnh Khê hơn.
5. Ta đưa tiễn mẹ, trong khoảnh khắc bà mỉm cười và nhắm mắt lại, hệ thống đã nói với ta rằng nếu muốn tiếp tục sử dụng trái tim của mình, ta phải chinh phục Tiêu Huyền đến cùng.
Ta vốn không có ý định tiếp tục, ban đầu chỉ là vì mẹ ta mà thôi. Mẹ muốn thấy ta có chỗ dựa, dù gả cho một hoàng tử không có thực quyền cũng tốt, sau này có thể làm một vương phi nhàn tản.
Vì ảnh hưởng của trái tim mới, ta đã ở từ đường đau khổ vì cái ch*t của mẹ, không nghỉ ngơi suốt 3 ngày, cuối cùng ta ngất xỉu.
***
Trái tim mới khiến ta tham lam, ta mong muốn cha đối xử với ta tốt như khi đối với thứ muội, Tiêu Huyền cũng vậy, ta đối với hắn hết sức chân thành, mọi tâm tư của thiếu nữ đều gửi gắm lên người hắn.
Thế là ta chọn tiếp tục.
Ta luôn muốn đối xử với Tiêu Huyền tốt hơn, lại tốt hơn một chút nữa, ai bắt nạt hắn sẽ bị ta trừng phạt nghiêm khắc, ngay cả khi thứ muội được cha hết lòng sủng ái châm chọc hắn, ta cũng sẽ chỉ trích nàng ta.
Mỗi lần ta đều đứng chắn trước mặt Tiêu Huyền, nhưng rồi ta nhận ra, ánh mắt hắn luôn đặt trên người thứ muội.
Thứ muội đã thành thạo cách giành được sự ngưỡng mộ của người khác, niềm vui, tiếng cười, sự tức giận và sự ngu ngốc của nàng ta cũng có thể khuấy động trái tim mọi người.
Còn ta chỉ là kẻ dựa vào trái tim vay mượn để lẻn vào đám đông, giả vờ mình không phải là quái vật, nhưng lại hoàn toàn không thể so sánh với nàng ta.
Thứ muội xinh đẹp lại biết phát huy ưu điểm, khi nước mắt rưng rưng trên mi, tất cả nam nhân đều muốn đưa khăn tay cho nàng.
Sau đó, Võ Đình hầu - người vừa giành chiến thắng, vinh quang trở về và xin cưới Mạnh Khê.
Tôi đứng dưới cầu nhìn Tiêu Huyền đang chắp tay sau lưng trông theo Mạnh Khê xuất giá.
Khi đó hắn đã được tiên hoàng ưu ái, cuộc sống cũng tốt hơn rất nhiều. Dù sao thì mẹ hắn cũng từng là sủng phi, người được tiên hoàng yêu thương nhất, với kế hoạch của hắn, hoàn cảnh khó khăn lại biến thành trợ lực.
Nhưng ta biết hắn luôn chứa đầy tham vọng.
Hắn không thể cưới Mạnh Khê, nó sẽ ảnh hưởng tới việc tranh giành của hắn, khiến mọi thứ trong kế hoạch khó khăn hơn.
Vì vậy, một năm sau khi thứ muội của ta xuất giá, hắn đã đến phủ thừa tướng để cầu thân.
Nhưng ngày hôm đó trên cầu, ta đã tận mắt nhìn thấy nỗi ám ảnh của hắn với thứ muội, tràn ngập trong mắt hắn đến mức sâu không thấy đáy.
Dù sau này ta và hắn đã trở thành phu thê nhưng hắn vẫn không thể quên được thứ muội của ta.
Nếu không, hắn đã không vội vàng nhận thứ muội góa chồng làm hoàng hậu khi mới lên ngôi và lòng dân chưa vững.
6. Tiêu Huyền và Mạnh Khê rất nhanh đã tới.
Ta vừa về ăn xong, nằm chưa đầy nửa tiếng thì hai người đã cùng nhau bước vào tẩm cung của ta.
Trên mặt Mạnh Khê vẫn còn nước mắt, Tiêu Huyền nửa ôm Mạnh Khê vào lòng, khi hắn hạ mắt xuống, ngay cả khóe miệng cong lên cũng mềm mại, nhưng khi ngẩng đầu lên, đôi mắt đen láy nhìn về phía ta tràn ngập sự thờ ơ.
"Lễ sắc phong hoàng hậu đã hoàn thành, ngươi còn ở trung cung làm gì?"
Hoảng tử bị bỏ rơi giờ đã là hoàng đế.
Chỉ là hắn đã hoàn toàn không còn cần ta nữa.
Khi tiên hoàng qua đời, Tiêu Huyền với tư cách là thái tử, theo chỉ dụ của tiên hoàng đưa ta vào cung, với vị trí chính thê, tất nhiên trung cung thuộc về ta.
Mấy ngày nay Tiêu Huyền bận rộn xử lý công việc triều chính tích lũy, thời gian ít ỏi còn lại chính là đưa góa phụ của hầu gia vào cung chăm sóc, rồi lại bận rộn cho đại điển đăng cơ.
Đây là lần đầu tiên hắn đến gặp ta kể từ khi vào cung, nhưng lại trách ta tu hú chiếm tổ.
Thứ muội đáng yêu của ta bỗng khoác lên mình bộ y phục cát tường cao quý hống hách của hoàng hậu, nàng ta ung dung hoa quý, dùng đầu ngón tay cầm một góc chiếc khăn gấm lên, nức nở khe khẽ: “Nếu tỷ tỷ đã quen sống ở đây thì không cần chuyển đi nơi khác, hoàng thượng! Còn thần thiếp thì ở đâu cũng được.”
Nàng ta vừa nói, vừa đặt tay lên cái bụng hơi phồng lên của mình, đó là hài tử của Võ Đình hầu, nhưng buồn cười là lại nằm trong bụng của đương kim hoàng hậu.
Tiêu Huyền rũ mắt xuống, không biết đang suy nghĩ gì.
Hắn nắm chặt tay Mạnh Khê, lại làm vẻ mặt lạnh lùng với ta.
“Ngươi không hiểu hay giả vờ không hiểu? Khê Nhi chỉ đang kính trọng ngươi thôi.”
Ngụ ý là: ngươi biết điều thì tự cút đi, đừng mặt dày ở lì đây nữa!
Trong đám người có rất nhiều người nhìn ta, bắt đầu bàn tán, nói rằng thái tử phi theo thái tử hơn 3 năm không phải hoàng hậu, mà là một vị Hầu phu nhân mới goá chồng được phép cai quản trung cung.
Những người khác đều bị sốc, nhưng ta thì đau lòng. Từ nhỏ ta đã biết nàng ta chính là Bạch Nguyệt Quang của Tiêu Huyền, nhưng không ngờ sau nhiều năm như vậy, nàng đã gả cho người khác rồi mà vẫn còn ở trong lòng hắn.
Ta cảm thấy ta như một trò đùa khi ở bên hắn ngần ấy năm.
Hệ thống nhắc nhở: "Đạt được vị trí hoàng hậu là mục tiêu công lược của ngươi, ngươi đã thất bại. Xin lỗi ký chủ, ta sẽ tiến hành lấy đi trái tim đã ban cho ngươi.”
Ta nhìn Tiểu Huyền trên đài cao một lần cuối, trái tim trong lồng ngực như cảm nhận được điều gì đó, vô cùng đau đớn, như có ai đó mạnh mẽ chà đạp.
Mười năm theo đuổi Tiêu Huyền, trái tim này đã cho phép ta trao đi tình yêu không chút dè dặt. Không có nó, ta sẽ không thể yêu hắn nữa.
Tuy nhiên, nếu không có nó, ta cũng sẽ không còn nỗi đau đớn vì không đạt được người mình mong muốn, cũng không phải trằn trọc giữa đêm.
Ta sẽ trở lại thành quái vật không có tình yêu, nhưng ít nhất quái vật sẽ có cuộc sống dễ dàng hơn, phải không?
Ta mệt quá, liền nhắm mắt lại:
"Hãy làm đi."
2. Từ khi sinh ra, ta đã thiếu thốn tình cảm, mẫu thân đã tìm mọi cách nhưng ta mãi không thể cảm nhận được thứ gọi là cảm xúc mà như những người bình thường, ta không biết vui buồn nhưng mẫu thân chưa bao giờ bỏ rơi ta.
Có thể bà ấy đã quá thất vọng, nên thường trốn vào một góc không ai thấy và khóc một mình, nhưng cuối cùng bà ấy vẫn chọn cách nắm tay ta và dành nhiều quan tâm hơn nữa đến cho ta.
Có lần mẫu thân đưa ta vào chùa thắp hương, bà ấy bị ngã xuống bậc thềm, trên mặt toàn là m*u.
Hơi thở của mẹ ta không ổn định nhưng mẹ vẫn an ủi ta: “Vu Nhi, hãy đi tìm trụ trì để cứu mẫu thân.”
Ta vẫn bất động, ngơ ngác nhìn bà ấy: “Tại sao?”
Bà ấy hơi dừng lại, sắc mặt tái nhợt vì mất m*u: “Bởi vì mẫu thân sẽ ch*t. Mặc dù Vu Nhi sẽ không buồn nếu ta ch*t nhưng sẽ không có ai nói chuyện với Vu Nhi nữa. Con biết tìm ai để hỏi khi gặp rắc rối, sẽ rất phiền phức, phải không?”
Mẫu thân hiểu ta nhất trên đời, và điều ta sợ nhất là rắc rối.
Ta quay người chạy lên những bậc đá cho đến khi gặp được vị trụ trì đã nói chuyện với mẹ ta trong chùa và tìm được người đến cứu bà ấy.
Khi bà ấy tỉnh dậy, mọi người xung quanh khen ngợi ta vì đã chạy khắp chùa tìm người chỉ để cứu mẹ, mẹ không nói gì, chỉ nhìn ta cười: “Vu Nhi của ta là người ngoan ngoãn nhất. .”
Chỉ có cha ta trở về là tức giận, ngoài mẹ ra, ông ấy cũng là người hiểu rõ ta nhất, ông cảm thấy vết thương của mẹ là lỗi của ta.
"Đồ quái vật, lẽ ra ta phải bóp ch*t ngươi vào cái ngày ngươi được sinh ra!"
Cha ta không hề có chút thương xót nào đối với ta nên ngày nào ông ấy cũng có cái nhìn xấu về ta, tất cả tình yêu thương của người cha đều dành cho thứ nữ thường lao vào vòng tay ông ấy, nàng ta hành động như một đứa trẻ hư.
Mặc dù mẫu thân nàng ta chỉ là tì nữ của ông, trước khi ông ấy gặp được mẹ ta, nhưng vì sự tồn tại của ta, nên cuộc sống của hai mẹ con họ luôn tốt hơn đích nữ là ta đây.
Cha ta thường mang đến cho nàng ta những món quà độc đáo, nàng ta học hạnh đến mức sốt cao, tất cả người hầu đều bị phát quỳ và trách tội.
Có lẽ ông ấy nói đúng, ta là quái vật, thậm chí ta còn chẳng thèm ghen tị với thứ muội của mình.
Nhưng năm ta mười một tuổi, mẹ ta trở nên yếu ớt vì bệnh tật, và có vẻ như bà không sống được bao lâu nữa, dù ta không có tình cảm, nhưng nghĩ đến phiền phức mà mình sẽ gặp phải, ta vẫn không muốn bà ấy ch*t mộ chút nào.
Đó cũng là lúc hệ thống tìm tới ta, cùng ta giao ước: Nếu thành công thực hiện nhiệm vụ công lược Tiêu Huyền, thì ta sẽ có tâm hồn giống như người bình thường.
Ta hỏi hệ thống liệu phần thưởng cho chiến lược thành công có thể được thay thế bằng việc hồi sinh cho mẹ ta hay không?
Nó đã từ chối và nói rằng sự sống và cái ch*t là do số phận quyết định, nó không có sức mạnh thần kỳ to lớn như vậy.
“Đối với người bình thường, ngươi nên ở trước giường mẹ mà khóc. Với trái tim mới này, ngươi cũng có thể làm được.”
Ta gật đầu.
Theo trạng thái khó hiểu của ta lúc đó, việc chinh phục Tiêu Huyền là một nhiệm vụ bất khả thi.
Vì vậy, hệ thống cho ta mượn một trái tim thuần khiết và tinh tế rồi nhét nó vào lồng ngực.
Những năm cuối đời của mẹ, tình yêu của ta khiến mẹ rất hạnh phúc, mẹ ra đi trong nụ cười.
Sau này ta đã đem trái tim này đi yêu Tiêu Huyền.
3. Khi hệ thống lấy nó ra khỏi lồng ngực, ta đau đớn kêu lên.
Trái tim ấy vốn trong trẻo không màu, nhưng ta đã dùng nó để yêu Tiêu Huyên nhiều năm như vậy, nó đã lớn lên thành máu thịt của ta, ngay cả khi lấy ra cũng là quá trình đẫm m*u, giống như một đóa hồng già.
Ngoại trừ ta, không ai có thể nhìn thấy ánh sáng đẫm m*u như lửa đang dần biến mất, thậm chí không để lại tro sau khi bị đốt cháy.
Ta khóc vì những mầm mống ăn sâu vào m*u thịt ta đã bị nhổ đi, người khác chỉ nghĩ rằng ta đau buồn vì mất ngôi hoàng hậu.
Tiêu Huyền từ xa liếc nhìn ta, khẽ cau mày, gọi người xung quanh nói gì đó. Trong chốc lát, có hai thái giám tiến về phía ta.
“Trân phi, hoàng thượng sai nô tài đưa ngài hồi cung.”
Nghe danh hiệu này, ta lại nhớ tới lễ nghi khi Tiêu Huyền cưới ta làm thái tử phi, rõ ràng là chính thê, lại bị biếm thành thiếp thất.
Thật châm chọc làm sao!
Lúc này, trái tim đã hoàn toàn tách khỏi cơ thể ta, thậm chí cả nỗi đau sắp lan rộng vì suy nghĩ của ta cũng dừng lại. Ta bối rối mở mắt ra, không biết mình đang ở đâu.
Má ta ướt và lạnh, ta dùng đầu ngón tay chạm nhẹ vào đó rồi tiếp tục bối rối cụp mắt xuống.
Có người tới kéo ta, ta lùi lại một bước, thốt ra những lời lạnh lùng: "Đừng có chạm vào ta!"
Phần 2. "Đừng chạm vào ta!"
Thái giám bị động tác của ta làm cho giật mình, nhưng rất nhanh trên mặt đám người này đã mang theo nụ cười lạnh lùng: “Trân Phi, người ở lại đây thêm nữa cũng sẽ không thay đổi được gì, chỉ khiến hoàng thượng khó chịu mà thôi.”
Vì một lý do nào đó, trong tiềm thức ta cảm thấy những lời nói đó trong miệng tên nô tài này sẽ khiến ta đau lòng, nhưng đó chỉ là suy nghĩ nhất thời.
Ta chẳng có cảm giác gì cả.
Sự thật giống như ta đang lắng nghe quá khứ của một người xa lạ.
Nhìn những khuôn mặt hả hê trước mắt, ta liếc nhìn vị hoàng hậu yêu kiều trên đài cao rồi nói: “Không liên quan gì đến ta cả.”
Nói xong, ta quay người rời đi, để lại tên thái giám chạy lại phàn nàn với Tiêu Huyền.
Dù sao thì Tiêu Huyền đối với ta cũng chỉ là một người qua đường. Thích mách lẻo thế nào thì làm đi.
4. Trên đường trở về, hệ thống hỏi ta có còn nhớ kỷ niệm với Tiêu Huyền không?
Tất nhiên ta nhớ tất cả những gì đã xảy ra giữa ta và hắn, thậm chí từng chi tiết, từng khoảnh khắc.
Điều còn thiếu chỉ là tâm trạng của ta lúc đó mà thôi.
Năm ta mười một tuổi, mẹ ta mắc bệnh nan y, thái hậu thương ta mất mẹ khi còn nhỏ nên thường gọi ta vào cung chơi.
Vốn dĩ ta muốn luôn ở bên mẹ, chăm sóc bà bằng cả trái tim trọn vẹn và chân thành, nhưng bà nói rằng Thái hậu làm điều đó là vì lợi ích của ta, dặn ta đừng làm thái hậu mất hứng.
Có 1 lần vào cung, ta nhìn thấy Tiêu Huyền đang tắm nắng trước lãnh cung.
Các tỳ nữ nói hắn là hoàng tử, nhưng hoàng tử sao có thể ăn mặc rách rưới, gầy gò như vậy?
Hệ thống nhắc nhở ta rằng trò chơi công lược bắt đầu.
Trái tim tinh tế ta mượn được khiến ta lần đầu tiên cảm nhận được mình nên làm những gì để khiến người kia hạnh phúc.
Ta là đích nữ của thừa tướng, cho dù cha ta không thích ta, nhưng mọi người đều kính trọng ta, được Thái hậu quan tâm, ta dễ dàng mua được chăn bông và quần áo ấm cho Tiêu Huyền, còn có một ít đồ dễ bảo quản và ăn uống.
Sau này mỗi lần ta vào cung đều có người chuẩn bị đồ đạc cho hắn. Sau vài lần đến thăm, trông hắn đã khá hơn nhiều so với lần đầu gặp mặt.
Trước khi rời khỏi cung, hắn đã chặn đường ta.
Thiếu niên có một đôi mắt như sói, khuôn mặt gầy gò với những đường nét sắc sảo, dưới bầu trời đầy tuyết trông càng tuấn tú hơn, giống như một thanh kiếm sắc bén chưa ra khỏi vỏ.
Do bị thiếu ăn nhiều ngày nên vóc dáng hắn mong manh như có thể bị gió thổi bay bất cứ lúc nào.
Run rẩy, cảnh giác và bối rối đan xen trong mắt hắn: "Tại sao lại giúp ta?"
Ta nói rằng vì ta nghe theo trái tim.
***
Mẹ của Tiêu Huyền qua đời sau khi sinh hắn, hoàng đế ghét bỏ hắn và để hắn sống một mình trong cung điện lạnh lẽo. Năm mười ba tuổi, hắn không thể gặp được tiên hoàng.
Trong số rất nhiều hoàng tử, hắn là người có ít cơ hội tranh đoạt nhất.
Ta nghe thấy tiếng nói của hắn trong gió.
"Ta nhất định sẽ nhớ kỹ ngươi, Mạnh Vu."
Có lẽ trong khoảnh khắc đó, hắn không gạt ta, hắn đã từng đặt ta trong lòng.
Nhưng sau đó, nhờ có ta, hắn đã quen biết và yêu thích thứ muội - Mạnh Khê hơn.
5. Ta đưa tiễn mẹ, trong khoảnh khắc bà mỉm cười và nhắm mắt lại, hệ thống đã nói với ta rằng nếu muốn tiếp tục sử dụng trái tim của mình, ta phải chinh phục Tiêu Huyền đến cùng.
Ta vốn không có ý định tiếp tục, ban đầu chỉ là vì mẹ ta mà thôi. Mẹ muốn thấy ta có chỗ dựa, dù gả cho một hoàng tử không có thực quyền cũng tốt, sau này có thể làm một vương phi nhàn tản.
Vì ảnh hưởng của trái tim mới, ta đã ở từ đường đau khổ vì cái ch*t của mẹ, không nghỉ ngơi suốt 3 ngày, cuối cùng ta ngất xỉu.
***
Trái tim mới khiến ta tham lam, ta mong muốn cha đối xử với ta tốt như khi đối với thứ muội, Tiêu Huyền cũng vậy, ta đối với hắn hết sức chân thành, mọi tâm tư của thiếu nữ đều gửi gắm lên người hắn.
Thế là ta chọn tiếp tục.
Ta luôn muốn đối xử với Tiêu Huyền tốt hơn, lại tốt hơn một chút nữa, ai bắt nạt hắn sẽ bị ta trừng phạt nghiêm khắc, ngay cả khi thứ muội được cha hết lòng sủng ái châm chọc hắn, ta cũng sẽ chỉ trích nàng ta.
Mỗi lần ta đều đứng chắn trước mặt Tiêu Huyền, nhưng rồi ta nhận ra, ánh mắt hắn luôn đặt trên người thứ muội.
Thứ muội đã thành thạo cách giành được sự ngưỡng mộ của người khác, niềm vui, tiếng cười, sự tức giận và sự ngu ngốc của nàng ta cũng có thể khuấy động trái tim mọi người.
Còn ta chỉ là kẻ dựa vào trái tim vay mượn để lẻn vào đám đông, giả vờ mình không phải là quái vật, nhưng lại hoàn toàn không thể so sánh với nàng ta.
Thứ muội xinh đẹp lại biết phát huy ưu điểm, khi nước mắt rưng rưng trên mi, tất cả nam nhân đều muốn đưa khăn tay cho nàng.
Sau đó, Võ Đình hầu - người vừa giành chiến thắng, vinh quang trở về và xin cưới Mạnh Khê.
Tôi đứng dưới cầu nhìn Tiêu Huyền đang chắp tay sau lưng trông theo Mạnh Khê xuất giá.
Khi đó hắn đã được tiên hoàng ưu ái, cuộc sống cũng tốt hơn rất nhiều. Dù sao thì mẹ hắn cũng từng là sủng phi, người được tiên hoàng yêu thương nhất, với kế hoạch của hắn, hoàn cảnh khó khăn lại biến thành trợ lực.
Nhưng ta biết hắn luôn chứa đầy tham vọng.
Hắn không thể cưới Mạnh Khê, nó sẽ ảnh hưởng tới việc tranh giành của hắn, khiến mọi thứ trong kế hoạch khó khăn hơn.
Vì vậy, một năm sau khi thứ muội của ta xuất giá, hắn đã đến phủ thừa tướng để cầu thân.
Nhưng ngày hôm đó trên cầu, ta đã tận mắt nhìn thấy nỗi ám ảnh của hắn với thứ muội, tràn ngập trong mắt hắn đến mức sâu không thấy đáy.
Dù sau này ta và hắn đã trở thành phu thê nhưng hắn vẫn không thể quên được thứ muội của ta.
Nếu không, hắn đã không vội vàng nhận thứ muội góa chồng làm hoàng hậu khi mới lên ngôi và lòng dân chưa vững.
6. Tiêu Huyền và Mạnh Khê rất nhanh đã tới.
Ta vừa về ăn xong, nằm chưa đầy nửa tiếng thì hai người đã cùng nhau bước vào tẩm cung của ta.
Trên mặt Mạnh Khê vẫn còn nước mắt, Tiêu Huyền nửa ôm Mạnh Khê vào lòng, khi hắn hạ mắt xuống, ngay cả khóe miệng cong lên cũng mềm mại, nhưng khi ngẩng đầu lên, đôi mắt đen láy nhìn về phía ta tràn ngập sự thờ ơ.
"Lễ sắc phong hoàng hậu đã hoàn thành, ngươi còn ở trung cung làm gì?"
Hoảng tử bị bỏ rơi giờ đã là hoàng đế.
Chỉ là hắn đã hoàn toàn không còn cần ta nữa.
Khi tiên hoàng qua đời, Tiêu Huyền với tư cách là thái tử, theo chỉ dụ của tiên hoàng đưa ta vào cung, với vị trí chính thê, tất nhiên trung cung thuộc về ta.
Mấy ngày nay Tiêu Huyền bận rộn xử lý công việc triều chính tích lũy, thời gian ít ỏi còn lại chính là đưa góa phụ của hầu gia vào cung chăm sóc, rồi lại bận rộn cho đại điển đăng cơ.
Đây là lần đầu tiên hắn đến gặp ta kể từ khi vào cung, nhưng lại trách ta tu hú chiếm tổ.
Thứ muội đáng yêu của ta bỗng khoác lên mình bộ y phục cát tường cao quý hống hách của hoàng hậu, nàng ta ung dung hoa quý, dùng đầu ngón tay cầm một góc chiếc khăn gấm lên, nức nở khe khẽ: “Nếu tỷ tỷ đã quen sống ở đây thì không cần chuyển đi nơi khác, hoàng thượng! Còn thần thiếp thì ở đâu cũng được.”
Nàng ta vừa nói, vừa đặt tay lên cái bụng hơi phồng lên của mình, đó là hài tử của Võ Đình hầu, nhưng buồn cười là lại nằm trong bụng của đương kim hoàng hậu.
Tiêu Huyền rũ mắt xuống, không biết đang suy nghĩ gì.
Hắn nắm chặt tay Mạnh Khê, lại làm vẻ mặt lạnh lùng với ta.
“Ngươi không hiểu hay giả vờ không hiểu? Khê Nhi chỉ đang kính trọng ngươi thôi.”
Ngụ ý là: ngươi biết điều thì tự cút đi, đừng mặt dày ở lì đây nữa!