Chương 8 - Đế Cơ Phượng Tộc Và Cuộc Chiếm Đoạt Thân Phận
Ta lạnh nhạt, một ngón tay đặt lên ấn đường của bà ta,
kim quang tụ thành dòng xoáy,
trong khoảnh khắc,
kí ức của Phượng Hậu bị ta mạnh mẽ rút ra,
từng hình ảnh đổ ào vào tâm trí ta như thủy triều.
Và rồi —
chân tướng máu nhuộm cửu thiên hiện ra trước mắt.
Hóa ra, cái chết của mẫu thân… liên quan trực tiếp tới bà ta!
Ta thấy bà ta năm đó,
chỉ là một nô tỳ hèn mọn,
luôn cúi đầu theo hầu bên cạnh Thần Hoàng Mẫu Thân.
Được mẫu thân tin tưởng,
bà ta từng bước leo lên địa vị cao,
nhưng cũng từ đó, dã tâm sinh sôi.
Trước thần ma đại chiến,
bà ta lén lút hạ “Sát Thần Tán” trong thể nội mẫu thân.
Loại độc này tàng hình vô sắc,
không giết ngay,
nhưng sẽ phong tỏa thần lực của Thần Hoàng từng chút một.
Chính vì thế,
trong trận đại chiến với Ma tộc,
mẫu thân thần lực bất ổn,
rốt cuộc bị ma quân tập kích…
ngọc cốt tan nát, hương tiêu ngọc vẫn!
Đoạn ký ức tiếp theo khiến ngón tay ta run lên.
Trong đêm u tịch trước trận chiến,
Phượng Hậu ôm ấp một con hắc quạ,
khuôn mặt bà ta lúc ấy tràn đầy say đắm,
ánh mắt dịu dàng mà ta chưa từng thấy bà dành cho bất kỳ ai.
Chính là con hắc quạ đáng chết này!
Hóa ra Phượng Châu vốn là huyết mạch của yêu quạ hạ đẳng,
vậy mà bà ta…
lại muốn mượn danh Thần Hoàng,
lừa gạt toàn bộ Phượng tộc,
để hợp huyết tà tộc,
âm mưu khiến con mình ngồi lên ngôi đế cơ!
Ta siết chặt nắm tay,
linh lực cuộn trào trong đan điền,
đỉnh đầu kim vân cuồn cuộn,
móng tay lạnh buốt như lưỡi kiếm.
Ta mở mắt, kim mang bắn thẳng,
một chưởng mạnh mẽ ném thẳng Phượng Hậu xuống nền đá.
“Ngươi còn dám… nhắc tới mẫu thân ta?”
Tiếng ta vang vọng như sấm động thiên uy.
Cả đại điện rúng động,
tường ngọc long lay, phượng họa nứt toác.
Phượng Hậu đập mạnh vào bậc thềm ngọc,
một tiếng “rắc” giòn rợn vang lên,
ta biết là xương ngực đã gãy nát.
Bà ta há miệng,
một ngụm máu đen đặc phun ra,
hơi thở tàn tạ,
thân thể run rẩy như lá cuối thu.
Trong vũng máu,
Phượng Hậu gắng gượng ngẩng đầu nhìn ta,
mắt đỏ hoe, giọng đứt đoạn,
từng chữ như lưỡi dao cào rách yết hầu:
“Ta… ta sai rồi…
cầu… xin Thần Nữ…
tha… mạng…”
“Chỉ cần nhìn vào…
công lao năm đó ta từng… hầu hạ Thần Hoàng…
xin ngươi… tha ta một con đường sống…”
Lời còn chưa dứt —
một cơn huyết lệ hừng hực đã dâng tràn trong lồng ngực ta.
Ta cúi người, đôi mắt phủ đầy kim diễm,
giọng ta lạnh như băng tuyết nghìn năm:
“Ngươi… không xứng nhắc tới mẫu thân ta.”
Linh lực bùng nổ,
một luồng kim hỏa thần uy tụ vào lòng bàn tay,
như lôi đình diệt thế
nện thẳng vào ngực bà ta.
Tiếng nổ rền vang,
máu tươi nhuộm đỏ bậc thềm phượng điện.
“Bản tôn hôm nay sẽ tiễn ngươi xuống Hoàng Tuyền,
thay mẫu thân ta đòi lại công bằng!”
Ngón tay ta khẽ điểm,
thiên uy nổ tung.
Chỉ nghe ầm! một tiếng,
trời đất tức khắc tối sầm,
tầng mây cuồn cuộn như biển mực,
kim lôi từ cửu tiêu giáng xuống,
hung hãn như sấm thần phá thiên.
Luồng thần lôi rực sáng chói lòa,
xé toạc không trung,
đánh thẳng vào thể nội Phượng Hậu.
“Aaaaaaa —— !!!”
Tiếng thét thảm thiết xé rách không gian,
vang vọng tới tận chân trời.
Chỉ trong khoảnh khắc,
huyết nhục Phượng Hậu nổ tung,
xương phách tan rã thành tro tàn,
hồn phách tứ tán như tro bụi trong gió.
Nhưng ta không để bà ta tan biến.
Một luồng kim quang quấn lấy tàn hồn còn sót lại,
ta phong ấn một tia thần hồn,
ném thẳng vào Ma Uyên chi vực.
“Ngươi nợ mẫu thân ta một mạng,
từ nay vĩnh viễn chịu vạn ma phanh thây,
vạn kiếp không siêu sinh!”
Ta xoay người,
bước tới gần con hắc quạ đang rũ rượi trong vũng máu.
Đôi mắt nó từng kiêu ngạo,
giờ chỉ còn hoảng loạn và tuyệt vọng.
“Quạc… quạc…”
Nó run rẩy vỗ cánh, muốn bay lên, nhưng ta không cho phép.
Ngón tay ta nâng cao, thiên lôi lần thứ hai giáng xuống!
Chỉ một tiếng “Ầm”, luồng sấm nổ tung như thiên hỏa băng hà,
thân thể Phượng Châu lập tức hóa thành tro bụi,
chỉ còn lại hai cánh lông đen,
trong gió nhẹ rơi xuống lòng bàn tay ta,
như dấu ấn tuyệt mệnh khắc sâu thiên địa.
Phía sau ta, Phượng Đế đã quỵ xuống,
đôi mắt ông tràn ngập lệ quang,
giọng run rẩy như gió đứt nghẹn giữa mùa đông:
“Hóa ra…
hóa ra…
năm xưa nàng có thể không chết…
Đều là lỗi của ta…
Nếu năm ấy ta một khắc không rời…
nàng… sẽ không rời bỏ phụ tử chúng ta…”
Ta xoay người,
nhẹ đặt tay lên bờ vai ông,
giọng ta khẽ như gió thoảng mây bay:
“Phụ hoàng, đừng tự trách…
Mẫu thân vì tam giới an bình mà hy sinh,
người đã dùng vạn năm thời gian
trấn giữ Ma Uyên,
bảo vệ bách tộc khỏi diệt vong,
mẫu thân… tất sẽ lấy người làm kiêu.”
Đúng lúc ấy,
một luồng thần phong ấm áp từ chân trời khẽ lướt tới,
hương thanh linh thoảng qua mũi,
từng cánh hoa phượng vàng rơi nhẹ như mộng ảo.
Ta vô thức đưa tay,
chạm vào một hơi ấm quen thuộc
đang áp trên gò má.
Trong vầng kim quang chói lòa,
một bóng dáng mang y sam phiêu dật bước ra từ tầng mây:
“A Nhi…
con làm rất tốt…
mẫu thân… yêu con…”
Giọng nàng ôn nhu,
mang theo sự dịu dàng của ngàn xuân,
đủ để rửa sạch vạn năm huyết lệ.
Nước mắt ta cuối cùng không kìm được,
trượt dài trên má,
tan vào gió…
Trời cao trong khoảnh khắc xuất hiện thiên tường cát vân,
ngũ sắc hà quang trải khắp chín tầng,
như chính tam giới cúi mình,
tiễn đưa đế cơ.
Ta khoác phượng bào đỏ thẫm,
bước ra khỏi Phượng điện,
mỗi một bước đều chấn động cửu thiên.
Trên không,
mây lượn thành vân hà,
kim ô bay lượn,
vạn điểu trấn thủ Phượng đảo.
Dưới đất,
xung quanh Ngô Đồng đảo,
trăm vạn long binh xếp thành trận hải,
đại quân cuồn cuộn như sóng thần,
long ngâm long trời lở đất.
Trong tiếng long hống rung động,
Long tộc toàn tộc quỳ xuống,
một âm thanh vang vọng tam giới:
“Cung tiễn Thần Nữ quy giá!
Chúc mừng Thần Nữ thành hôn!”
Ta ngẩng đầu nhìn về phía chân trời.
Trong ánh hà quang rực rỡ,
Hạo Dương Thần Quân khoác hỷ phục kim tuyến,
từ cửu trọng thiên mà hạ xuống,
từng bước bước đi,
mang theo hào quang thần uy bao phủ bát hoang tứ hải.
Ánh mắt hắn sâu như vực,
đầu ngón tay hơi run khi vươn về phía ta:
“Dao Nhi… ta đến đón nàng…”
Trong tiếng chúc mừng vang động bốn biển tám hoang,
ta đặt tay vào lòng bàn tay hắn,
cảm nhận được nhiệt độ quen thuộc,
tựa như có một sức mạnh vô hình
nâng ta khỏi những huyết lệ và thống khổ.
Từng hồi thiên nhạc long ngâm,
từng đoá kim vân phượng vũ,
đều hoà cùng tiếng vạn điểu triều bái.
Ta bước lên hoa kiệu cửu long,
mành châu rủ xuống,
tấm phượng bào đỏ thẫm cuộn theo gió,
kim trâm thần quang chấn động cả cửu thiên.
Khi thánh giá của ta chạm tới cửu trọng thiên,
muôn thần phủ phục,
vạn đạo ánh sáng quy tụ về một thân ảnh.
Ta ngoảnh đầu,
nhìn về phía Ma Uyên chi vực xa xăm.
Trong biển mây cuồn cuộn,
ta thấy Phượng Hậu bị trấn dưới vực sâu,
thân hồn bị vạn ma xé rách từng tấc,
tiếng gào thét bi thương vọng đến tận hư không.
Ánh mắt ta lạnh nhạt,
chỉ khẽ nhếch môi,
không nói một lời.
Quá khứ…
đã vùi trong tro tàn và sấm sét.
Từ nay, ta không còn nhìn về phía đó nữa.
Ta xoay người, bước vào Vân Tiêu điện.
Tiếng chuông thiên cổ vang lên ba hồi,
kim quang xuyên phá bầu trời,
thiên đỉnh rộng nghìn dặm khoác lên mình một tầng linh quang ngũ sắc.
Tứ hải bát hoang, vạn tộc thần linh,
toàn bộ phủ phục.
Ngàn vạn tiếng hô đồng thanh hợp thành một âm hưởng
long trời lở đất, vang vọng thiên ngoại:
“Thần Nữ hạ phàm,
Thần Nữ đăng tôn,
thiên địa vô song!”
Ta đứng giữa biển mây ngũ sắc,
kim phượng ấn trên mi tâm sáng rực như nhật nguyệt,
tựa hồ khiến nhật thần cúi đầu, nguyệt thần quỳ phục,
thiên đạo cũng lặng thinh.
Hạo Dương đứng bên cạnh ta,
nắm chặt lấy tay ta,
ánh mắt như khắc cả vũ trụ:
“Từ nay trở đi,
nàng… chính là người duy nhất cùng ta trấn thủ tam giới.”
Ta khẽ cười,
trong khoảnh khắc đó,
ta biết mình đã không còn là đế cơ nhỏ bé của Phượng tộc,
mà là tồn tại chí tôn của thiên địa.
Trên cửu trọng thiên,
vạn đạo hà quang rực rỡ,
thần âm xuyên suốt bát hoang:
“Từ hôm nay, thiên địa duy tôn — Thần Nữ!”
[HOÀN]