Chương 4 - Dây Leo Tử Thần

13

“Từ đầu đến cuối, chẳng phải anh chỉ lợi dụng mẹ tôi để ép tôi sao? Đừng tự dối mình nữa!”

Chung Diêu đưa tôi túi đồ ăn, tôi quay người chuẩn bị lên lầu.

Hứa Quân Lâm vẫn chưa từ bỏ, đứng dậy chặn đường tôi.

“Vậy ngày đầu tiên khai giảng, em tỏ tình với anh ở sân vận động là vì sao? Vậy còn mỗi sáng em mang bữa sáng cho anh thì sao?

“Em dám nói em hoàn toàn không thích anh?”

Tôi bật cười nghiêng ngả, “Không, chưa bao giờ.”

Đồng tử Hứa Quân Lâm co rút, anh ta còn định giữ tôi lại, nhưng Chung Diêu đã cản anh ta.

“Anh có biết không, Ngô Khánh mang bữa sáng cho anh, nhưng bản thân không có gì ăn. Cô ấy phải nhặt lại cái bánh trứng cuộn mà anh vứt đi. Nếu anh còn chút lương tâm, thì biến đi cho xa!”

Ánh mắt Hứa Quân Lâm như bị thứ gì đó đâm xuyên qua, giọng nói trở nên khàn đặc:

“Xin lỗi, Khánh Khánh, anh thật sự không biết. Em nên nói với anh sớm hơn…”

Tôi dừng bước, quay đầu nhìn anh ta.

“Tôi đã nói rồi, câu trả lời của anh là: ‘Hết tiền thì đi bán mình.'”

Hứa Quân Lâm nghiến chặt môi, “Anh chỉ muốn em khuất phục thôi…”

Tôi không quay đầu lại, bước thẳng vào ký túc xá. Hứa Quân Lâm vẫn đứng đó, ngây người.

Vào phòng, bạn cùng phòng đưa tôi một hộp đầu vịt.

“Ngô Khánh, chia tay vui vẻ nhé.”

“Thế cái hộp đầu vịt này là sao?”

“Cậu bị thương ở sau đầu mà, lấy hình bổ hình chứ sao.”

Tôi cười đến mức nước mắt chảy ra.

Vương Thiên Ngữ, cô bạn cùng phòng mua đầu vịt cho tôi, nói: “Thực ra lúc cậu mới đến, mình rất không thích cậu. Vì cái video cậu tỏ tình với Hứa Quân Lâm ở sân vận động, mình đã nghĩ: ‘Cô gái này chắc ngốc lắm đây.’”

Một cô bạn khác cũng nói: “Mình cũng cảm thấy như vậy. Nhưng từ khi cậu kể với chúng mình về những gì Hứa Quân Lâm đã làm với cậu và việc cậu bị hắn dùng mẹ để uy hiếp, mình bắt đầu thay đổi cách nhìn. Cậu thật sự rất mạnh mẽ.”

Tôi ngồi xuống ghế, mở ly trà sữa mà Chung Diêu mua cho tôi.

“Thực ra mình rất nhát gan. Từ khi học cấp hai, Hứa Quân Lâm đã liên tục thao túng tâm lý mình. Mình giống như con voi bị xích quá lâu, đến mức không biết cách phản kháng.

“Về việc vì sao chỉ vì một chiếc bánh trứng cuộn mà mình lại quyết định chia tay với hắn, là vì mình nhớ đến ngày báo danh vào trường. Hôm đó mẹ cũng mua cho mình một chiếc bánh trứng cuộn và dặn mình phải ăn uống đầy đủ. Nhưng mình đã làm mẹ thất vọng, vì mình không biết chăm sóc bản thân.”

Vương Thiên Ngữ nhét một miếng bánh quy vào miệng tôi, “Nói bậy bạ gì thế? Mẹ cậu trên trời vẫn đang nhìn cậu đấy, đừng để bà ấy thất vọng!”

Đúng vậy, tôi phải sống thay cả phần của mẹ.

14

Trong tháng tiếp theo, tôi liên tục chạy qua lại giữa bệnh viện và trường học.

Mỗi sáng, Hứa Quân Lâm đều đứng dưới ký túc xá đợi tôi, giống như tôi từng đợi hắn để đưa bữa sáng.

Gần vào đông, hắn vẫn mặc phong phanh, đứng run rẩy trong cơn gió lạnh.

Hắn đưa cho tôi một chiếc bánh trứng cuộn và một cốc sữa đậu nành.

“Khánh Khánh, trước đây là anh sai. Em có thể cho anh một cơ hội để bù đắp không?”

Tôi cầm lấy phần ăn sáng, rồi tiện tay ném vào thùng rác.

“Giết người thì phải đền mạng. Nếu anh chết, có lẽ tôi sẽ cân nhắc việc tha thứ.”

Hứa Quân Lâm mím chặt môi. “Anh chết rồi, sẽ không còn ai chăm sóc em nữa.”

Tôi khoác ba lô, bước về phía trước. “Anh chết rồi, tôi sẽ sống tốt hơn.”

Chung Diêu hẹn tôi đến thư viện học.

Khi tôi đến, anh ấy đang ngồi bên cửa sổ, ánh nắng xiên qua chiếu lên gương mặt nghiêng của anh, thật ấm áp.

Dù làn da của Chung Diêu và Hứa Quân Lâm đều trắng, nhưng cảm giác lại rất khác.

Làn da của Chung Diêu như ngọc ấm, còn của Hứa Quân Lâm lại trắng bệch như ma cà rồng, vậy mà vẫn có nhiều cô gái mê mệt hắn.

Thấy tôi đến, Chung Diêu đứng dậy, kéo ghế cho tôi.

“Có vẻ em hồi phục khá tốt.”

Tôi lấy sách ra, “Con người phải sống tiếp, ngày tháng rồi cũng phải trôi qua.”

“Vậy em có kế hoạch gì tiếp theo chưa?”

Tôi nghiêng đầu suy nghĩ, “Trước mắt là học bù những ngày nghỉ phép, rồi tìm một công việc bán thời gian, cố gắng giành học bổng quốc gia năm sau.”

Ánh mắt Chung Diêu không rời tôi, “Anh nhớ em giỏi tiếng Anh lắm. Hay là đến dạy kèm cho cháu gái anh, có trả lương đấy!”

Xét thấy tôi khó tìm được công việc phù hợp ngay lúc này, nên tôi đồng ý.

Hứa Quân Lâm vẫn không từ bỏ, ngày nào cũng bỏ học, ngồi chờ dưới ký túc xá của tôi.

Để tránh bị hắn quấy rầy, tôi nhờ Chung Diêu đưa tôi về tận cửa phòng.

Thấy chúng tôi đi cùng nhau, mắt Hứa Quân Lâm đỏ ngầu.

“Anh lợi dụng Khánh Khánh bị thương để chen chân vào, anh nghĩ mình là người tốt sao?”

Chung Diêu chỉnh lại mũ cho tôi, nhẹ giọng nói: “Em lên phòng trước đi, để anh xử lý.”

Đi được vài bước, tôi nghe thấy Chung Diêu nói với Hứa Quân Lâm từ phía sau:

“Một cô gái tốt như vậy, anh không biết trân trọng không có nghĩa là người khác không biết. Tôi chen chân thì đã sao? Hai người chia tay rồi mà!”

Mặt tôi nóng bừng, vội vàng chạy lên lầu.

Nằm trên giường ký túc xá, tim tôi vẫn đập thình thịch.

Cảm giác này, tôi chưa bao giờ có với Hứa Quân Lâm.

Tôi kể cảm giác của mình cho Vương Thiên Ngữ, cô bạn cùng phòng từng trải qua nhiều mối tình.

“Đồ ngốc, cậu thích anh ấy rồi!”

Mặt tôi lập tức đỏ bừng, “Không thể nào, như vậy không đúng. Anh ấy rất tốt, mình… không dám mơ tưởng. Hơn nữa, mẹ mình mới qua đời, mình không nên chìm đắm vào chuyện tình cảm lúc này…”

Vương Thiên Ngữ đánh thức tôi: “Mẹ cậu chắc chắn muốn cậu được hạnh phúc. Hơn nữa, mười mấy năm qua cậu đã khổ đủ rồi, làm bản thân vui vẻ một chút thì có gì sai?”

Tôi mơ hồ gật đầu.

15

Cuối tuần, tôi đến nhà giúp cháu gái của Chung Diêu học thêm.

Vừa bước vào nhà, tôi thấy Chung Diêu cũng có mặt.

Cháu gái anh reo lên vui vẻ: “Chị ơi, cuối cùng chị cũng đến! Anh họ em lo đến chết rồi!”

Chung Diêu vội bước lên bịt miệng cô bé, “Trẻ con đừng nói linh tinh.”

Tôi vào phòng ngủ và bắt đầu kèm học. Chung Diêu liên tục ra vào, lúc thì mang sữa, lúc thì mang hoa quả.

Cô bé bực mình, đập bàn nói: “Nếu anh muốn nhìn chị Ngô Khánh thì cứ ngồi đây mà nhìn, đừng vào ra làm phiền em học nữa!”

Chung Diêu giơ nắm đấm dọa: “Anh nghĩ anh nên dạy lại em một bài học, nhỏ mà không lễ phép!”

Sau khi kết thúc buổi học, anh họ và chị dâu của Chung Diêu vừa về đến nhà.

Anh họ anh nhìn tôi cười đầy ý tứ.

“Cô bé à, tiền học 200 tệ hôm nay tôi đã chuyển cho Chung Diêu rồi, để cậu ấy gửi cho cô. Thứ bảy, chủ nhật mỗi ngày hai tiếng, có được không?”

Tôi gật đầu mạnh. Mỗi tuần 400 tệ, một tháng 1.600 tệ, đủ tiền sinh hoạt của tôi rồi.

Chung Diêu tiễn tôi ra cửa.

“Giờ còn sớm, hay để anh mời em đi ăn tối rồi về trường?”

Trong thang máy, tôi hơi bối rối: “Anh Diêu, anh giúp em tìm việc, lại còn mời ăn, em phải đáp lại chứ. Thế này đi, bữa sau để em mời anh!”

Vừa ra khỏi cổng khu chung cư, Hứa Quân Lâm từ sau một gốc cây bước ra.

Tôi giật mình, “Anh theo dõi tôi à?”

Mắt hắn đỏ ngầu, môi mím chặt, nói qua kẽ răng: “Cô chuyển tình cảm nhanh thật đấy, Ngô Khánh.”

“Anh đừng nói bậy. Tôi chỉ dạy kèm cháu gái anh ấy, đừng nghĩ ai cũng bẩn thỉu như anh.”

Hứa Quân Lâm vừa cười vừa khóc, “Đúng, tôi bẩn thỉu. Tôi chỉ là con chuột chui trong cống rãnh.”

Hắn bước từng bước đến gần tôi, “Khánh Khánh, xem ra cô quyết tâm rời xa tôi rồi.”

Tôi bảo vệ Chung Diêu, lùi lại phía sau, nhưng tôi hiểu hơn ai hết sự điên cuồng của Hứa Quân Lâm.

“Hãy để tôi kể cô nghe một câu chuyện.

“Hôm mẹ tôi bị ba cô đâm chết, bà ấy đang lái xe bỏ trốn vì bị ba tôi bạo hành. Lẽ ra bà ấy đã có thể thoát khỏi sự kiểm soát của ông ấy rồi.

“Khi bà còn sống, ba tôi chẳng đối xử tốt với bà chút nào. Đánh đập, chửi mắng là chuyện thường ngày. Nhưng sau khi bà chết, ông ấy lại ngày nào cũng khóc lóc, hối hận.

“Khi đó tôi mới hiểu, người sống mãi mãi không thể thắng người chết.”

Hứa Quân Lâm rút từ trong áo ra một con dao gọt xương, rút vỏ dao ra.

Khi nhìn thấy lưỡi dao sáng bóng, tôi lạnh toát cả người.

Tên điên này, hắn định làm gì?

Hắn hỏi tôi:

“Khánh Khánh, nếu tôi là một người bình thường, em sẽ thích tôi đúng không? Nếu mẹ tôi không chết, ba em không chết, chúng ta lẽ ra đã có thể bên nhau, đúng không?”

Giọng hắn như đang cầu xin tôi.

Thấy tôi không trả lời, hắn cũng không nổi giận.

Bảo vệ khu chung cư nhìn thấy hắn cầm dao, lặng lẽ báo cảnh sát.

Khi tiếng còi xe cảnh sát vang lên ở bên đường, Hứa Quân Lâm vẫn không tỏ ra hoảng loạn.

Hắn tiếp tục bước về phía tôi, trong khi phía sau tôi và Chung Diêu là một bức tường.

Chúng tôi không còn đường lui nữa.

16

Hứa Quân Lâm ném cho tôi một chiếc hộp tinh xảo.

“Đừng sợ, Khánh Khánh. Anh đã nói rồi, anh sẽ không làm tổn thương em nữa.”

Tôi mở hộp ra, bên trong là một chiếc nhẫn kim cương tinh xảo.

Hứa Quân Lâm bước nhanh về phía tôi, giữ chặt vai tôi và đặt con dao lên cổ tôi.

Chung Diêu đứng cạnh, siết chặt lấy tay tôi, “Hứa Quân Lâm, nếu anh muốn bắt giữ ai đó thì hãy bắt tôi. Thả Ngô Khánh ra!”

Nhưng Hứa Quân Lâm dường như không nghe thấy gì, ánh mắt đầy đau thương nhìn tôi.

“Đeo nó vào được không? Nếu có kiếp sau, em sẽ lấy anh chứ?”

Lưỡi dao áp sát vào cổ tôi. Tôi sợ làm hắn nổi điên thêm lần nữa.

“Tôi sẽ lấy anh.”

Hứa Quân Lâm như thể cuối cùng đã nhận được câu trả lời hài lòng. Lưỡi dao rời khỏi cổ tôi.

Chung Diêu gần như ngay lập tức kéo tôi vào lòng anh ấy.

Cùng lúc đó, Hứa Quân Lâm đâm mạnh lưỡi dao vào động mạch cổ của mình.

Máu bắn thẳng vào mặt tôi.

Cảnh sát xung quanh lao tới khống chế Hứa Quân Lâm. Hắn toàn thân đầy máu, vẫn cố nhìn Chung Diêu mà nói:

“Chung Diêu, anh thua rồi. Người sống mãi mãi không thể thắng người chết. Khánh Khánh… sẽ luôn nhớ đến tôi…”