Chương 9 - Dạy Hư Ma Tôn Mất Rồi, Phải Làm Sao Đây!
Không khí chợt im lặng.
Ta không tu luyện chẳng qua chỉ là để trì hoãn thiên lôi giáng xuống. Điều gì phải đến rồi cũng sẽ đến, ta có linh cảm ngày ấy đã gần kề.
Sư huynh âm thầm thở dài: "Muội rõ ràng biết, trước đây chúng ta muốn trừ khử hắn cũng đều là vì muội. . ."
Ta mở mắt ngắt lời: "Sư huynh, chẳng phải điều khác biệt giữa chúng ta với yêu ma là người tu tiên phải có lòng từ bi, cứu khổ cứu nạn sao? Phục Lân không làm điều gì sai, các huynh vì ta mà giết hắn, đó không phải là đạo mà chúng ta theo đuổi."
Sư huynh không nói gì nữa. Trước khi rời đi, hắn ta dặn dò đồ đệ canh cửa cho ta rằng nếu ta có yêu cầu gì đều phải báo lên, cố gắng thỏa mãn.
. . .
Như thể đang chăm sóc một người già không còn sống được bao lâu vậy.
À không đúng, ta quả thật là không còn sống được bao lâu nữa.
Không biết đã qua bao lâu, ta nhặt được một con linh điểu bị thương cánh trong sân. Rảnh rỗi không việc gì làm nên ta đã băng bó vết thương cho nó.
Sau khi lành thương, nó đậu trên bệ cửa sổ không chịu đi, ta tiện tay làm cho nó một cái tổ, nuôi nó như linh thú.
Bất kể ta làm gì, linh điểu luôn thích đậu trên vai ta.
Sư huynh thỉnh thoảng đến đây trò chuyện, con chim này sẽ nhả nước bọt lên đầu hắn ta, chọc cho ta cười không ngớt.
Mỗi lần sư huynh đều không nhịn nổi, dọa sẽ ăn thịt chim.
Linh điểu lại bay lượn trên không trung một lúc rồi đáp xuống vai ta, ta đưa tay chạm vào đầu nó: "Huynh cứ bắt nạt người ta như vậy, sau này Thanh Việt sẽ không chứa nổi huynh đâu."
Linh điểu kêu chiêm chiếp hai tiếng, ngoan ngoãn cọ vào lòng bàn tay ta.
Ta im lặng một lát rồi nói: "Nếu ta không còn nữa, sẽ không ai che chở cho ngươi nữa rồi."
Linh điểu dừng động tác, ta bước đến bên bàn ngồi xuống, mở chiếc bát sứ đang úp trên bàn ra, bên trong là tô mì nước được giữ ấm bằng linh lực.
Ta nói: "Phục Lân, đây hẳn là lần cuối sư phụ làm mì trường thọ cho ngươi."
Linh điểu bay khỏi vai ta, nhanh chóng hóa thành người đứng trước mặt ta.
Nhiều năm không gặp, dung mạo của Phục Lân chẳng có chút thay đổi nào.
Dù đã là Ma Tôn, ánh mắt hắn nhìn ta vẫn cẩn trọng và cố chấp như xưa.
Ánh mắt hắn tham lam quét qua gương mặt ta, vừa mở miệng, giọng nói trầm khàn khiến lòng ta chấn động: "Nhiều năm không gặp, sư phụ có nhớ ta không?"
Ta không nói gì.
Phục Lân là đồ đệ đầu tiên, cũng là duy nhất của ta.
Hắn từng hết lòng hết dạ với ta, trong lòng trong mắt chỉ có mình ta.
Nói không nhớ. . . là giả.
Hắn từng bước tiến lại gần: "Sư phụ không nhớ ta, nhưng ta nhớ sư phụ, mỗi ngày nhớ, hàng đêm nhớ, nhớ đến phát điên."
Ta: ". . ."
Phục Lân lại hỏi: "Sao sư phụ biết con chim đó là ta?"
Đến nước này cũng chẳng có gì phải giấu giếm, ta bèn nói ra việc đã gieo bí thuật đọc tâm vào người hắn.
Nghe xong hắn khẽ cười: "Vậy sư phụ có nghe được ta đang nghĩ gì không?"
Thuật pháp chưa giải trừ, đương nhiên là nghe được.
Ta vừa định nói, chợt nghe thấy tâm tư của hắn:
[Ta đã nói rồi, nếu người lại rời đi, ta nhất định sẽ tìm được người, nhốt người lại, không bao giờ để người đi nữa. ]
Ta giật mình kinh hãi, chỉ thấy Phục Lân hơi giơ tay lên, ta không kiềm chế được ngã vào lòng hắn.
Trước khi mất ý thức, ta nghe thấy giọng hắn: "Ngủ một giấc thật ngon nhé, sư phụ yêu dấu của ta."
13.
Ta bị đồ đệ bắt cóc rồi.
Còn là lần thứ hai!
Mặt mũi đều mất hết rồi. . .
Phục Lân đưa ta đến cung điện của hắn ở Ma giới, canh chừng ta nửa bước cũng không rời. Thị nữ trong điện của hắn đều không biết ta là ai, chỉ biết ta là người vô cùng quan trọng.
Hôm đó Phục Lân không có mặt, ta nghe thấy các thị nữ đang bàn tán về hắn.
Ai nấy đều mặt đỏ tim đập, như thiếu nữ hoài xuân.
Ta nghĩ Phục Lân cũng lớn rồi, tiếp xúc nhiều với các cô nương trẻ đẹp có lợi cho thể xác và tinh thần, cũng không cần phải cố chấp với ta như vậy nữa, nếu không khi ta chết dưới lôi kiếp, nhất thời hắn sẽ không thể vượt qua được.