Chương 7 - Dạy Dỗ Con Trai Tổng Tài

"Đương nhiên, nếu con không muốn sinh đứa bé này, mẹ có thể liên hệ bệnh viện tốt nhất tiến hành phẫu thuật cho con, kỳ thực mẹ khuyên con nên làm như vậy. Bây giờ con còn trẻ, nếu như sinh con, rất nhiều sự phát triển trong tương lai có thể sẽ bị hạn chế. Con muốn làm gì, mẹ đều sẽ giúp em sắp xếp tốt tất cả, con vô cùng ưu tú, nhất định có thể nhanh chóng tìm được vị trí của mình trong xã hội."

 

Trong khoảng thời gian ở chung với Tống Noãn, Tống Noãn và tôi thân thiết thêm không ít, cô ấy không trực tiếp trả lời vấn đề của tôi, chỉ cầm trong tay văn kiện ly hôn lần nữa bị trả lại.

 

“Nhưng bên Cố Phương Niên...”

 

Tôi cười lạnh vài tiếng, tên ác nhân này thật sự là vừa gây sự vừa giả bộ thanh cao. Đuổi theo người phụ nữ khác ra nước ngoài, văn kiện ly hôn Tống Noãn gửi qua lần nào cũng bị hắn xé bỏ trả về.

 

"Tống Noãn, anh nói cho em biết, không thể có chuyện ly hôn! Muốn anh phải nói với em bao nhiêu lần nữa đây, Nghiên Nghiên ở bên này không thể rời khỏi anh, em nhất định phải dùng thủ đoạn này ép anh về nước sao?"

 

Tôi nhìn Tống Noãn cầm di động, khuôn mặt càng ngày càng tái nhợt liền ra hiệu bảo cô ấy đưa di động cho tôi.

 

“Cố Phương Niên, anh nổi điên tiếp thử xem?”

 

“..."- Cố Phương Niên im lặng.

 

“Anh có năng lực thì cả đời đừng trở về, mẹ anh vừa mới đăng ký lớp quyền anh, ngứa tay lắm, chờ anh trở về dùng anh để luyện tay nhé.”

 

Điện thoại truyền đến một loạt tiếng tút tút, Cố Phương Niên cúp điện thoại.

 

Tôi bóp đầu ngón tay nói: "Tiểu Noãn, chuyện của Cố Phương Niên con đừng lo lắng, chỉ cần con muốn ly hôn, mẹ có một vạn cách để nó không dây dưa với con nữa."

 

"Mẹ, nhưng Cố Phương Niên mới là con trai của mẹ, vì sao mẹ..."

 

Tôi cong môi, xoa xoa đầu Tống Noãn. Ít có người lớn nào làm hành động thân mật như vậy với cô ấy, cô ấy mở to mắt nhìn tôi, giống như con sóc nhỏ kinh ngạc.

 

"Tiểu Noãn, con quên rồi à, hiện tại con cũng là con gái của mẹ. Đúng sau khi ly hôn thì không phải, tuy nhiên không sao, mẹ còn có thể nhận con làm con gái nuôi ha ha."

 

Ánh mắt Tống Noãn dịu dàng, dùng sức gật đầu với tôi. 

 

Cuối cùng Tống Noãn vẫn lựa chọn giữ lại đứa bé này.

 

Tôi không ngạc nhiên với kết quả này. Tôi tôn trọng mọi quyết định của Tống Noãn, mua một căn nhà mới đứng tên cô ấy ở trung tâm thành phố để cô ấy yên tâm sinh sống trong thời gian mang thai.

 

Cố Hoài không hiểu tại sao tôi phải làm tới mức này.

 

Tôi nằm trên giường quay lưng về phía hắn ta, ngáp: “Anh có phản đối gì không?”

 

Cố Hoài lắc đầu: "Chỉ cần em vui vẻ, nhưng A Vân..."

 

Hắn ta muốn nói thêm gì nữa nhưng tôi xua tay và không có ý định nghe nữa.

 

Cố Hoài tra được Cố Phương Niên mua vé máy bay, ngày mai về nước.

 

Hiện giờ bụng Tống Noãn đã lộ rõ, sáng sớm tôi còn phải ra sân bay bắt tên nghịch tử kia phòng trường hợp hắn lại làm ra chuyện đại nghịch bất đạo gì nữa.

 

Cố Hoài ngậm miệng lại, hắn ta vốn là một người trầm mặc ít nói, cũng không hiểu vì sao trong khoảng thời gian này lại nói nhiều, thích lải nhải vô cùng.

 

Hắn ta nằm xuống sau lưng tôi, có chút hoang mang: "A Vân, hình như đã lâu rồi em không... hôn anh?"

 

Tôi nhắm mắt, không ngủ, nhưng nghe Cố Hoài nói vẫn thờ ơ như cũ.

 

“Quên đi."- Cố Hoài bảo.

 

"Ngủ ngon, A Vân.”

 

Ngủ phải chúc nhau ngủ ngon, rời giường phải có nụ hôn chúc buổi sáng.

 

Đấy là hồi mới kết hôn, tôi đặt ra quy định ép Cố Hoài phải thực hiện theo.

 

Bởi vì biết Cố Hoài không thích tôi cho nên tôi luôn nghĩ nếu để tình yêu biến thành thói quen hằng ngày, theo thời gian, cho dù ban đầu vốn không có tình cảm, cũng có thể khiến hắn thích tôi nhiều hơn một chút.

 

Tôi vén chăn, trong lúc nửa tỉnh nửa mê suy nghĩ rất nhiều chuyện trong đầu, vừa có mối quan hệ giữa Cố Phương Niên và Tống Noãn trong sách, vừa có quá khứ của tôi và Cố Hoài.

 

Chuyện của tôi và Cố Hoài cũng giống như Tống Noãn và Cố Phương Niên.

 

Cố Hoài cũng có ánh trăng sáng của riêng mình, so với tôi, hắn ta thích chị gái của tôi hơn.

 

Đáng tiếc đêm trước hôn lễ chị đã bỏ trốn cùng một họa sĩ lang thang.

 

Sau đó, hắn chọn tôi.

 

Nhưng tôi thật lòng thích Cố Hoài, từ nhỏ đã thích hắn.

 

Lúc đầu hắn rất lạnh nhạt với tôi, thường xuyên không về nhà, cũng không ở bên cạnh tôi khi tôi sinh con.