Chương 11 - Dạy Dỗ Con Trai Tổng Tài
Tống Noãn sửng sốt, sờ sờ mũi mình, nở nụ cười với tôi:
"Con thì có gì phải buồn chứ, mẹ, như mẹ đã nói lúc trước, con còn trẻ như vậy, đoạn tình cảm này chỉ là một khúc nhạc đệm nhỏ trong cuộc đời con, bây giờ nhờ có mẹ con đã trở thành một phú bà, những ngày tháng tốt đẹp của con vẫn còn ở phía sau!"
Tống Noãn càng bình thản bao nhiêu tôi lại càng lo lắng bấy nhiêu.
“Tiểu Noãn, con không cần phải lo ngại vì mẹ là mẹ của Cố Phương Niên, mẹ đã sớm không cần đứa con trai này nữa.”
"Con muốn mắng nó cứ mắng, muốn đánh nó mẹ giúp con đánh!"
Tống Noãn lắc đầu: "... Hiện tại con không có quan hệ gì với hắn, không có tư cách oán hận.”
“Sao lại không có?! Nó kết hôn với con nhiều năm như vậy, có bao giờ thật lòng coi con là vợ không?"
"Em ở nhà vì nó làm nhiều việc như vậy, nó có nói nổi một câu cảm ơn không?"
"Huống hồ nó không muốn ly hôn với con, nhưng trong lòng lại có người phụ nữ khác, bỏ vợ mình mang bầu đi ra nước ngoài, tính làm loạn à?
“Nếu tình cảm giữa nó và Chu Nghiên Nghiên thực sự sâu đậm thì đáng lẽ nó nên vì cô ta mà thủ thân như ngọc mới phải, đằng này nó phát sinh quan hệ cùng con, thật giống người và gà chia lìa đúng không?”
Tôi càng nói càng tức giận: "Quan trọng nhất đoạn tình cảm này là nó muốn bắt đầu trước, hắn dựa vào cái gì đối xử với con...!"
Tôi ngừng chửi thề.
Tống Noãn ở trước mặt đã chảy đầy nước mắt.
Đầu tiên là khẽ nức nở, sau đó biến thành gào khóc, làm cho sống mũi tôi cay cay.
Cô ấy vừa khóc, vừa mắng to: "Cố Phương Niên chính là tên khốn kiếp!”
Tôi phụ họa theo cô ấy, thân phận của tôi tách khỏi thân phận mẹ của Cố Phương Niên.
Bây giờ tôi là độc giả năm ấy đọc cuốn tiểu thuyết này với tâm trạng tức giận, nữ chính đã phải chịu đựng biết bao đau khổ trong nội dung gốc đầy cẩu huyết.
Mắng mãi Tống Noãn cũng mệt mỏi, tôi uống một ngụm nước làm dịu cổ họng, tiếp tục tức giận mắng:
"Còn có thằng cha của Cố Phương Niên, mẹ cũng chán chẳng buồn nói!"
Vành mắt Tống Noãn hồng hồng, nghe thế hơi sửng sốt một chút.
“Cha? Cha làm sao vậy?”
“Mẹ thật sự phục rồi, chỉ có mỗi mẹ sinh ra đứa con đấy thôi đúng không? Hắn không biết cách chăm sóc nó, mặc kệ nó làm loạn khắp nơi. Người già thích làm văn, người trẻ cũng làm theo!”
Tống Noãn có thể cùng tôi mắng Cố Phương Niên, nhưng chuyện liên quan đến Cố Hoài, cô ấy rất thức thời ngậm miệng lại.
Nỗi căm hận nhiều năm bộc phát, tôi nắm c.h.ặ.t t.a.y Tống Noãn: "Tiểu Noãn, con cho mẹ một chút thời gian, mẹ cũng ly hôn rồi hai ta cùng đi!"
Để cho đôi cẩu phụ tử kia đánh lưu manh đi!
Tống Noãn trợn tròn mắt, không biết nhìn thấy cái gì mà khuôn mặt trở nên cứng đờ.
“Ba…”
Tôi ngắt lời: "Con không cần phải nói đỡ cho hắn, hôm nay bà đây sẽ ly hôn với hắn luôn!"
Tống Noãn vội vàng mở miệng, lớn tiếng át đi lời của tôi: "Ba, sao ba lại tới đây?”
Tôi quay đầu lại, Cố Hoài không biết đã đứng sau lưng tôi từ khi nào.
Khóe miệng hắn hơi rủ xuống, cảm xúc trong mắt không rõ ràng, nặng nề nhìn chằm chằm tôi.
“... Vì sao?"
Không đợi tôi trả lời, Cố Hoài tiếp tục bổ sung: "Anh không đồng ý ly hôn.”
14
Đầu óc tôi nóng lên, Cố Hoài tình cờ nghe được hết những lời tôi nói.
Lấy nhau hơn 20 năm, cả hai chúng tôi đều già đi, lần đầu tiên rơi vào chiến tranh lạnh… Tôi chiến đấu từ một phía.
Tôi đang tức giận, tôi nói đâu có sai?
Hắn đang nhìn ai vậy?
Bây giờ tôi sẽ không duy trì đức tính dịu dàng lương thiện như hắn mong muốn nữa.
Nếu Cố Hoài dám gây sự với tôi, tôi cũng sẽ quất hắn!
Hệ thống chạy tới nhắc nhở tôi: [Kí chủ, độ cẩu huyết của nội dung tiểu thuyết đã thành không, người có thể tùy ý trở về nhà bất cứ lúc nào.]
Tôi biết.
Nhiệm vụ đã hoàn thành, hiện tại tôi đã có thể trở về.